NÚI THẦN - Trang 973

khối người tràn lên phía trước vẫn còn rất lớn, ba ngàn người có thể chịu
đựng một cuộc trích huyết như thế mà vẫn còn là một đội ngũ đông đảo. Họ
đã tràn ngập bãi đất trống dưới mưa và làn roi đạn, con đường cái quan, lối
mòn, cánh đồng đất cày lầy lội; chúng tôi, những cái bóng bên đường, bây
giờ đã lẫn vào trong đám họ. Ra tới bìa rừng họ giương lưỡi lê bằng những
động tác được tập luyện thành thục, trong tiếng kèn giục giã đầy thôi thúc,
tiếng trống rền vang như sấm, họ dốc hết sức xông lên phía trước, với tiếng
hô xung phong khản đặc và bước chân trĩu nặng như bị ghì chặt trong mơ, vì
những cục đất ruộng cày bám chặt đế giày.

Mỗi khi nghe tiếng đạn réo họ nằm rạp cả xuống, để rồi sau đó lại chồm

dậy và tiếp tục xông lên, cất tiếng kêu đắc thắng từ cổ họng trẻ trung như
muốn bể, vì đạn không trúng mình. Họ trúng đạn, ngã xuống, tay đánh vào
không khí, đạn vỡ ra trong trán, trong tim, trong ruột họ. Họ nằm sấp, mặt
úp xuống bùn, thôi động đậy. Họ nằm ngửa, lưng kênh lên trên chiếc ba lô
dã chiến, đầu dốc xuống bùn, tay bấu vào không khí. Nhưng khu rừng vẫn
tiếp tục nhả ra những hàng người mới, họ lại nằm rạp xuống và chồm dậy,
lớn tiếng hô xung phong hay nghiến răng im lặng lảo đảo tiến lên giữa
những người vừa ngã xuống.

Ôi những người lính trẻ măng với chiếc ba lô và khẩu súng cắm lưỡi lê,

với tấm áo choàng dài và đôi giày ủng bết bùn! Người ta có thể bằng con
mắt nhân đạo-mỹ thuật nhìn ngắm họ và hình dung ra những hình ảnh khác
hẳn. Người ta có thể nhìn thấy họ cưỡi trên lưng tuấn mã, chạy nhảy và bơi
lội trong vịnh biển, sóng bước cùng người yêu trên bờ cát, ghé môi thì thầm
bên vành tai mềm mại của vị hôn thê, hay tươi cười thân mật hướng dẫn cho
nhau nghệ thuật bắn cung. Đáng lẽ thế thì họ lại nằm đây hứng làn lửa đạn.
Họ sung sướng được có mặt ở đây, mặc dù trong lòng quặn thắt nỗi sợ vô bờ
và nỗi nhớ nhà da diết, đó là một điều vừa đáng tự hào vừa đáng hổ thẹn,
nhưng không thể là lý do đưa đẩy họ vào tình cảnh này.

Kia là người quen của chúng ta, Hans Castorp! Từ rất xa chúng tôi đã

nhận ra chàng nhờ bộ râu chàng nuôi khi ngồi ở bàn Nga hạ lưu. Chàng
cũng bốc lửa bên trong và ướt sũng bên ngoài, như tất cả những người khác.
Chàng chạy với bước chân nặng trĩu bùn, khẩu súng cắm lưỡi lê vung vẩy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.