NÚI THẦN - Trang 972

choàng ngấm bùn ướt nặng trình trịch, với toàn bộ quân trang trên lưng. Đó
không phải là một cuộc dạo chơi, nếu không muốn bị tuột mất giày mỗi
bước người ta lại phải cúi xuống dùng tay nắm cổ giày và vừa kéo vừa nhấc
chân lên khỏi đám bùn nhão dính như keo. Để vượt qua một cánh đồng nhỏ
họ mất đến hơn một giờ đồng hồ cực hình như thế. Nhưng cuối cùng họ đã
đến được nơi phải đến, những người lính trẻ măng đầy nhiệt huyết có đủ ý
chí để vượt qua khó khăn, mặc dù kiệt sức nhưng họ đã huy động nguồn
sinh lực dự trữ từ nơi sâu thẳm nhất trong cơ thể để tiếp tục tiến lên, không
dừng bước, không đòi hỏi giấc ngủ hay bữa ăn còn thiếu. Những gương mặt
ướt đẫm nước mưa, lấm tấm bùn, khuất một phần dưới dải khăn che trán và
vành mũ sắt xám hất cao, hừng hực như bốc lửa vì nỗ lực thể xác và tinh
thần, và cả vì tổn thất họ phải chịu khi tiến qua khu rừng lầy lội. Bởi kẻ thù,
biết trước bước tiến quân của họ, đã tập trung hỏa lực bắn chặn đường,
những quả lựu đạn và trái phá cỡ lớn đã tung ra muôn ngàn mảnh nhỏ xuyên
qua cây rừng giáng trúng đội ngũ của họ và giờ đây còn đang rú rít, nổ tung,
bốc cháy, quất tới tấp như roi xuống cánh đồng mới cày trống trải.

Họ phải vượt qua chặng đường này, ba ngàn chàng trai trẻ bừng bừng

nhiệt huyết, phải mang lưỡi lê đến chi viện cho cuộc tấn công trong những
chiến hào trước và sau dãy đồi kia, để chiếm lại những ngôi làng đang bốc
cháy và mở rộng phòng tuyến tới một ranh giới nhất định trên tấm bản đồ
nằm trong túi chỉ huy của họ. Họ có tất cả ba ngàn, có thể còn được hai ngàn
lúc tới dãy đồi và những làng mạc đằng xa, đó là ý nghĩa quân số của họ. Họ
là một đơn vị đã được tính toán sao cho đủ số để nếu có tổn thất lớn cũng
vẫn còn khả năng chiến đấu và chiến thắng, vẫn còn hàng ngàn giọng hòa
vào tiếng reo “Hurra” lúc khải hoàn - không bị ảnh hưởng bởi những người
ngã xuống hay rớt lại đằng sau. Có những người đã tụt lại dọc đường, không
theo kịp đội ngũ vì còn quá trẻ và quá yếu sức để vượt qua những gian khổ
của cuộc hành quân khốc liệt. Một người lính tái mét và lảo đảo, cắn chặt
răng huy động tất cả sức lực và nghị lực để bước tiếp, nhưng cuối cùng vẫn
tụt lại đằng sau. Anh ta còn lê lết bên cạnh đoàn quân một lúc nữa, bị hết
phân đội này đến phân đội khác vượt qua, và rồi bị bỏ rơi hẳn, nằm lại giữa
đường, không biết số phận ra sao. Rồi tới khu rừng đầy mảnh đạn. Nhưng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.