khuya đầy hương sắc vị, trên chân giống như gắn động cơ, bưới đi mà cứ
như bay.
Sức của đôi bàn chân này, tốc độ này, thể năng này, chú à, chú chính là
người đầy sức sống nhất trên thế giới này đấy.
Hạ Tang Tử dùng toàn sức lực, miễn cưỡng mới đuổi kịp vị đại thúc
đang tiêm máu gà này ở cổng lớn.
Lại nói tiếp, cô cũng không biết xưng hô như thế nào, chỉ biết chú ấy
là người phụ trách trại nuôi ngựa của Mạnh gia, cụ thể gọi là gì, ngay cả họ
cô cũng không rõ ràng lắm.
Đuổi theo sau mà không nói gì thì có chút không lễ phép, Hạ Tang Tử
dừng một chút, quy củ nói, "Vị tiên sinh này, ngài hiểu lầm rồi, chúng cháu
kì thật là....."
Lão Trương quay đầu, vẫn nhiệt tình như cũ: "Đừng khách khí như
vậy, chúng ta đều là người một nhà, cháu cứ theo Hành Chu gọi một tiếng
Chú Trương là được rồi."
Đầu Hạ Tang Tử có chút khó tiêu, dừng lại, đầu óc hỗn loạn nên nói
lắp: "Trương....Chú Trương, chúng cháu vừa rồi không phải như chú nghĩ
đâu, chú thật sự hiểu lầm rồi, cháu nói với chú này, chúng cháu chỉ là....."
"Hừ-----, cô gái à, phải rụt rè chút."
Lão Trương cười đầy nếp nhăn, nếu lúc này đầu ông mà có cắm một
đoá hoa mẫu đơn, trên má đỏ như đánh má hồng, môi tô son màu đỏ rực, lại
đổi cái đĩa trên tay thành khăn tay nhỏ màu hồng nhạt, đích thật không khác
một nam tú bà hiện đại sống sờ sờ chút nào.
Hạ Tang Tử: "....."