Thần sắc của Hạ Tang Tử và Mạnh Hành Chu không thay đổi, cũng
không bởi vì câu nói khen ngợi đó mà biểu hiện tự mãn.
Người đàn ông trung niên cũng không hỏi thêm gì nữa, chỉ phân phó
binh lính bên dưới, "Cho cô ấy đạn thật."
Cậu binh lính khó xử, nhưng ý của lãnh đạo, quân lệnh như núi, đành
phải tuân theo.
Sau đó, ông trở về chỗ ngồi, sắc mặt của mấy lãnh đạo xung quanh
không quá đẹp, nhưng ngại thân phận cao thấp nên cũng không tiện mở
miệng.
Quân và chính từ xưa đến nay không tách rời, bố Sở Ninh cùng ông ấy
mỗi người chiếm một đầu, và cũng là người duy nhất trong những người ở
đây có tư cách nói một câu, "Lão Hướng, ông làm như vậy nếu có gì xảy ra,
sợ là khó giải quyết."
"Ông lo lắng rồi." Hướng Thiên Khoát nhìn về hai người trẻ tuổi ở
trường bắn, mặt mày nhiễm một cảm xúc không tên, "Trong căn cứ này, sợ
là không có ai có thương pháp (*) tốt hơn hai người bọn họ."
(*) thương pháp: phương pháp/ kĩ thuật bắn súng
Đáy mắt ông Sở tràn đầy kinh ngạ, Hướng Thiên Khoát mang binh rất
nghiêm, rất ít khi khen ngợi người khác, việc này ai cũng biết.
Nhưng hôm nay, ông ấy đột nhiên khen liên tục hai sinh viên này, thật
sự khác thường.
"Ông biết hai sinh viên này?" Ông Sở hỏi.
Hướng Thiên Khoát thâm ý liếc mắt nhìn ông Sở, "Hai nhà Mạnh Hạ
ở Nguyên Thành, hẳn ông cũng không còn xa lạ."