NƯỚC MẮT ĐỎ - Trang 117

Cô vỗ cánh bay lên rất cao nhưng biết mình không có cánh nên cô sợ.

Trăng sáng đến rợn người. Đúng là một giấc mơ. Cám ơn. Mơ chứ

không phải thực. Trời ơi, nếu không thì thật đáng sợ. Thu khóc nức nở, đau
đớn và tủi phận. Gia đình là cái gì, sự sống là gì. Hỡi những người đồng
đội, bây giờ các bạn ở đâu? Hỡi những linh hồn chết, các bạn ở nơi đâu?
Những người cùng sống với cô trong rừng trụi lá và chất độc màu da cam,
các cô hồn tái sinh, các bạn ở nơi đâu.

Chiến tranh - người ta đo tính ác liệt của nó bằng bao nhiêu bom đạn

đổ xuống, bao nhiêu tỷ đô la bỏ ra, bao nhiêu lít máu đổ xuống, bao nhiêu
thời gian. Hết tiếng súng - người ta gọi cuộc chiến tranh đã kết thúc. Nhưng
đừng, hãy nhìn lại. Khi không còn tiếng súng nữa, đâu phải hết sự ác liệt
của chiến tranh. Không ai tính số lượng, khối lượng nhan sắc, tinh hoa của
các cô gái, của con người bị mài mòn trong chiến tranh ư?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.