vía, đi đêm không sợ ma, nhiều lần muốn tự mình được nhìn thấy ma một
lần. Tôi cũng đã từng rủ mấy đứa bạn trai, những đứa đầu trâu mặt ngựa
trong xóm, đã từng ăn trộm oản trên chùa, nửa đêm đi qua bãi tha ma của
làng xem ma có lên không. Nhưng năm đứa mấy lần đều thất vọng ra về,
không thấy ma, không thấy thần trùng đâu. Tôi thường an ủi mấy đứa con
trai là chúng mình không gặp may và cũng có thể là thời tiết yên bình ma
không dậy. Ma dậy phải là những đêm sấm chớp mưa gió hoặc là những
đêm trăng thật sáng, ma có thể chơi lẫn với người, cười đùa, ca hát, trêu
ghẹo nhau mà người ta không hề biết.
Làng tôi rất nhiều chuyện ma, các bà già không bà nào là không chứa
đầy một bụng chuyện ma. Xóm tôi có dì Lương, nhà ở cuối xóm, không
chồng, nhà lại rất nghèo, cái chăn đắp mùa rét cũng không có, dì lấy những
cái bao tải đay khâu lại thành chăn, dì nói nhiều đêm giông ma đi qua nhà
như dì đi hội. Tôi nói chuyện ấy cho Nguyên nghe, Nguyên hỏi thế ma
không trêu ghẹo gì dì Lương hay sao? Tôi bảo là dì Lương xấu đến nỗi ma
chê quỷ hờn, nó còn ghẹo dì ấy làm gì nữa. Nguyên bảo tôi tàn nhẫn,
những người như dì Lương không có tội tình gì mà nói người ta với một
giọng điệu như vậy.
Tôi thích đi như vậy, có lẽ vì tôi rất yêu những miền đất lạ, những nơi
khuất nẻo, không mấy ai biết tôi càng thích. Bạn bè bảo tôi vật vờ, vật vờ
cũng chẳng sao, cái sâu kín nhất trong lòng tôi là thích đến những chỗ heo
hút mà ở đó lòng tôi chợt nhói lên một nỗi u hoài, một xúc cảm gần như tự
thương lấy mình, cái điều ấy ai biết được những đứa bạn gái chí thân cũng
không thể biết được. Tôi không dám nói với chúng, nói ra nhất định bọn
chúng lại cười giễu tôi chưa biết đến mấy ngày.
Nguyên ôm một ôm hoa súng đến cho tôi, "tặng em", hóa ra từ nãy
đến giờ Nguyên bỏ tôi đứng một mình sợ run lên để anh lội xuống hồ hái
từng này bông hoa súng. Tội nghiệp Nguyên bỏ công làm những điều mà
tôi không cần. "Không nên có những ý nghĩ u ám, hãy lạc quan hơn một tý