NƯỚC MẮT ĐỎ - Trang 27

anh, hết đêm. Bọn anh bảo đảm bí mật cho em. Bao nhiêu cũng được". Thu
đã thấy nóng mặt, dừng lại quát: "Cút!". Tưởng chúng co giò chạy, hóa ra
chúng nắm lấy xe cô, mặt vênh lên: "Này, đừng lên mặt. Đây thấy cô em có
vẻ chân chỉ thì hỏi, chứ đàng kia, từng đám chào mời, bọn đây không thèm
đâu nhá". Thu lật nón ra: "Này, hai cái thằng oắt mất dạy kia, nhìn xem tao
có bằng tuổi mẹ chúng mày không?". Thu không sợ những trò đó nhưng
buồn.

***

Với người đàn ông lịch sự hôm nay, có lẽ Thu phải mềm lòng. Hay

hắn cũng như Thu, hai điện tử cô đơn hút nhau. Giá như có thể, cô chỉ cần
ôm ghì lấy hắn, ôm thật chặt một phút thôi rồi bỏ, cô sẽ ngủ ngon lành.
Không được ai đi xa hơn thế và cũng không được quá một phút. Ôi, vớ vẩn
đến lạ lùng. Chỉ cần sờ vào người Thu thì người đàn ông kia hiểu ra cô
ngay. Và hắn sẽ hiểu cô như những kẻ làm tiền ở đâu đó, sau gốc cây, ghế
đá, đứng hoặc ngồi... miễn là làm thế nào cho thằng đàn ông thỏa mãn là
được. Trời, Thu đâu đến nỗi thế? Lúc nãy là lúc sức mạnh sinh lý nung
nóng người cô, nhu cầu sức sống thôi thúc cô hiến thân cho ai đó như cho
người chồng, nhưng chỉ ở phút đó thôi. Bây giờ thì sương đêm làm người
cô nguội lạnh, cơ thể cô như làm bằng chất liệu bọt xốp nhẹ tênh. Sự bình
thường đã trở lại, lòng tự trọng còn nguyên vẹn trong người Thu.

Bước chân người đàn ông vẫn kiên nhẫn. Cái khoảng cách giữa Thu

và anh ta, cô vẫn nhận được rất gần. Nhưng Thu không còn đủ kiên nhẫn để
chịu đựng sự lẵng nhẵng ấy nữa.

- Tại sao anh lại cứ lẵng nhẵng bám theo tôi

thế nhỉ?

Thu hỏi một cách gay gắt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.