NƯỚC MẮT ĐỎ - Trang 29

Cái chốt cửa đang trong tay Thu. Chỉ cần nâng lên một tí, cô lách

người ra, mươi bước chân nữa là hắn hoàn toàn thuộc về Thu đêm nay. Thu
không cần gì và cũng không cần chàng nói gì, không cần thiết. Sự động
chạm giữa hai thân thể, cái vuốt ve của bàn tay, sự cuồng nhiệt của sức
sống, chính là ngôn ngữ của lứa đôi, của tình yêu và khát vọng. Một đêm
làm vợ, một đêm trong vòng tay người đàn ông để chấm dứt những vật lộn
quằn quại, những khát khao cháy bỏng sợ hãi. Ôi, tình dục của tuổi hồi
xuân. Đủ sự cuồng nhiệt thêm chút ngang trái, bướng bỉnh, pha vị ngây thơ,
gàn dở, khi băng giá, khi cháy như lửa. Thuốc ngủ không trấn an được
những cơn nổi loạn.

Người ấy đang đứng đó, không phải để ngắm trăng và hứng sương

đêm, hắn chờ đợi. Thu phải mềm lòng, không có người đàn bà nào cứng cỏi
được quá mươi lăm phút. Sự yếu lòng trượt đến địa vực sa ngã nhẹ và
thoảng như hương bay.

Thu đẩy cái chốt cửa trở lại, quả đất đang bị vỡ ra từng mảng. Chân

quỳ dưới đất, tay ôm chặt lấy đống chăn, Thu nấc lên tức tưởi. Nước mắt,
những dòng nước mắt đỏ. Chống chọi lại cái gì, vật lộn với cái gì mà chân
tay rã rời, mệt mỏi. Cô run lên, hụt hơi như người lâm bệnh nặng. Tại sao
con người kia như đang thắp đèn soi trong sâu thẳm lòng cô, tìm thấy
những chỗ hoang vu, nhận biết những đoạn đang tấy đỏ hoặc mưng mủ,
đón bắt được những rung động nhỏ nhoi của một chiếc lá hết nhựa. Tại sao,
hắn linh cảm hay đồng cảm?

Một đêm là cái gì nhỉ, một cái chấm trên sa mạc, rồi cô sẽ là người

mẹ. Đứa con trong tay cô, nó sẽ cân bằng lại, đối trọng lại với tất cả một
đại dương nước mắt.

Không do dự, Thu bật dậy mở toang cửa đi ra sân. Cô sẽ giả vờ như

không biết gì, bất chợt và sẽ kêu ối...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.