NƯỚC MẮT ĐỎ - Trang 32

- Nhưng tôi quên đường mất rồi. Nhớ lờ mờ lắm. Vả lại, đường mòn

hễ bị phục là người ta mở đường khác. Không quen rất dễ bị lạc.

Dong vẫn cương quyết:

- Từ trong kia ra đây, cứ bốn tiếng đồng hồ đi thì có một trạm giao

liên, bộ đội đóng quân chi chít trong rừng, chị khỏi lo. Chị chết tôi chịu
trách nhiệm.

Thế là sáng hôm sau họ lên đường.

***

Khoảng gần trưa hai người ra khỏi bãi gianh. Con đường mòn uốn

cong như chữ U, bám sâu vào các hẻm núi. Rừng rậm rạp, nhiều tầng như
rừng nguyên sinh, nghe tiếng suối ở đâu rất xa. Nhưng không phải, suối đột
ngột chảy ào ào phía trước. Suối không sâu nhưng chảy xiết. Thu lưỡng lự
rồi cô xắn cao quần lội ào xuống. Dong luống cuống lội theo, suýt ngã.

- Đưa tay đây Thu dắt nào? - Thu cười bảo.

- Đâu đến nỗi thế. Quen ngay thôi mà.

Nhưng Thu vẫn cứ nắm lấy tay Dong. Càng ra giữa suối càng trơn.

Cái ba lô của Dong cứ xiêu bên này lại xiêu bên kia.

Suýt ngã mấy lần nhưng cũng qua được suối. Hai người lên dốc, một

cái dốc đá chênh vênh.

- Anh Dong có biết người ta gọi cái dốc này là dốc gì không?

- Không, tôi mới vào lần đầu ý mà. Thế người ta gọi là dốc gì?

Thu ý tứ nhìn Dong, thấy Dong chờ đợi, cô đỏ mặt lên nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.