NƯỚC MẮT ĐỎ - Trang 33

- Thôi, nhiều tên nói ra buồn cười lắm.

- Cùng lắm thì cũng dốc hết hơi chứ gì.

- Hết hơi chưa là cái gì. Dốc Lên trời, dốc Ngược, dốc Hai nghìn, dốc

Ba cô, dốc Cụt đầu, dốc Thở, dốc Đội đít...

- Dốc Thở hay dốc Hết hơi thì ai cũng hiểu, nhưng dốc Ba cô là thế

nào?

- Năm ngoái có một đơn vị bộ đội đi vào, leo lên đỉnh dốc thấy xác ba

cô gái. Máu me chảy thành vũng. Cả ba người đều bị chúng chặt đầu, lõa
thể tất cả. Chúng mang ba cái đầu đi đâu không tìm ra. Cuối cùng bộ đội
đành phải mai táng ba thi thể không đầu của ba người như thế. Ba ngôi mộ
vẫn còn trên đỉnh dốc. Cạnh đấy còn một ngôi mộ của một người vô danh
nữa. Gần lên đến đỉnh dốc, cạnh đường mòn có một cái võng, trên đó có
một người ngủ. Tăng che cẩn thận. Nhiều đoàn khách đi qua mà người trên
võng vẫn ngủ ngon lành. Có một ông chính ủy già, không hiểu nghĩ sao, rẽ
vào lật tấm chăn lên: người trên võng đã chết từ lúc nào. Anh ta chết vì sốt
rét ác tính. Không có giấy tờ gì, không có tên tuổi, không biết ở đơn vị nào,
không quê quán. Bốn cái mộ đặt cạnh nhau của bốn người chiến sĩ vô danh.

Câu chuyện Thu nói ra hơi buồn nhưng Thu cảm thấy vì thế mà sự xa

lạ giữa hai người biến mất. Cái ba lô của Dong ngất ngưởng, cồng kềnh, di
chuyển từng nấc một. Cả hai đều rất mệt; Dong sức vóc thư sinh chưa làm
quen với việc hành quân. Còn Thu xương chậu vỡ mới lành sức lực đâu còn
như cũ.

Phía trên, chợt có tiếng súng. Hai loạt.

Thu đứng phắt lại, phán đoán.

Tằng tằng tằng...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.