NƯỚC MẮT ĐỎ - Trang 35

Chợt có một đám đất trống có vẻ giống cái ngã ba đường mòn. Hú vía!

Thu mừng thầm. Dong vẫn như người mơ ngủ.

- Cái gì đấy?

- Chẳng có cái gì. - Thu trấn an Dong. - Đường. Anh có nhận ra vết

tích của một ngã ba không.

- À... thế thì ta đi đúng đường rồi.

Có lẽ mệt quá, nhân lúc dừng chân, Dong bỏ ba lô xuống. Thế là Thu

đành ngồi xuống nghỉ luôn.

- Anh có mệt không?

- Đau vai, hai cánh tay rã rời. Lần này không đi với Thu thì tôi rơi vào

tay thám báo, đã bị chặt cổ rồi.

Không biết mấy giờ, chắc quá trưa từ lâu. Anh chàng đang nịnh mình

nhưng nịnh rất khéo. Dong ngồi trên ba lô, Thu ngồi trên một phiến đá.

- Anh Dong quê ở đâu nhỉ? - Thu hỏi.

- Tôi sinh ra ở một cái làng rất nhỏ, chỉ mươi nóc nhà bị nhét vào một

góc bên là núi, bên là biển.

- Còn tôi ở Hà Nội, hồi tôi vào đi qua suối thấy nước chảy róc rách,

trong leo lẻo, cây cao bóng cả, cứ muốn ngồi ngắm. Đợt bọn tôi vào, bảy
trăm đứa con gái hát hò suốt ngày. Hành quân đến ngã ba Chà Là bị bom bê
năm hai chết một trăm tám mươi đứa.

Nắng đã rất nhạt. Đến khi xuống hết dốc, Thu mới nhận ra mình mất

phương hướng từ lâu. Cô bắt đầu có ý nghĩ bị lạc và nỗi lo lắng ấy cứ tăng
dần. Hai người đã qua con suối thứ ba trong ngày và bên kia bờ suối hiện ra
con đường mòn. Chưa biết con đường mòn sẽ dẫn tới đâu nhưng lúc này nó

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.