NƯỚC MẮT ĐỎ - Trang 36

giống như một chất kích thích quý giá. Trên những đoạn trống ngăn ngắn
không hề có dấu hiệu gì là có người đã từng đi qua. Đống lá khô, rác rưởi
nước cuốn tụ lại, nhìn vào không có dấu vết văn hóa nào. Nghĩa là trước
đây rất lâu, phải đến hàng chục năm, con đường mòn này người ta đã bỏ.

Dong đi sau thở hổn hển, cố đừng cách xa Thu quá. Thỉnh thoảng Thu

lộ ra vẻ bối rối, vai trò hướng đạo của cô không thành công. Dù sao cuối
cùng thì cũng phải thú nhận: Đêm nay cô và Dong sẽ ngủ đâu? Cô và người
con trai ấy, chỉ có hai người thôi, giữa rừng sâu, đêm nay, cái gì sẽ xảy
ra?...

Đến lúc này thì hai người không thể nhận ra cái trạm liên lạc mà họ

tìm đến nằm ở hướng nào, Bắc hay Nam, Đông hay Tây? Và Thu cũng
không biết mình ở vào kinh độ vĩ độ nào nữa, đất Lào hay đất Việt? Khi
nhận ra nguy cơ thì nguy cơ đã ngay trước mặt, nó không dự báo và người
ta không còn cách đối phó.

***

Bóng đêm chụp xuống. Lá cây đen như bồ hóng. Tìm một chỗ nào đó,

tựa vào hốc cây để chống chọi lại lạnh giá, bóng đêm, chống chọi lại sự sợ
hãi. Dong ngơ ngác hỏi với sự thật thà:

- Hóa ra mình lạc đường à?

Thu hối hận vì đã không tin Dong có thể giúp mình được gì. Một ngày

phờ phạc tìm kiếm rồi cuối cùng cái đích vẫn mất hút.

- Hình như thế. - Thu trả lời bình thản.

- Chưa đến à?

- Mai.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.