NUÔI ĐỒ NHI ĐẾN TỰ NGƯỢC - Trang 104

nhìn ra sau, nhưng tiếc rằng vẫn không thấy được vết thương. A Chiêu
đành thôi, tính chờ ngày mai sư phụ đi thì lặng lẽ nhờ quản gia Dương Đức
gọi một đại phu tới.

Sư phụ vừa khen cô bé, nếu biết cô bé vì say rượu trái cây tới mới

mức choáng váng mà bị đập vào lưng thì nhất định sẽ phạt cô bé không
được ăn gì. Dù sao cũng không nghiêm trọng lắng, để lâu một chút chắc
cũng không sao.

Dù sao cũng chẳng phải quá đau.

Nhưng A Chiêu không ngờ rằng, ban đêm tướng ngủ của Vệ Cẩn đập

một phát vào lưng A Chiêu rất chuẩn, A Chiêu đang ngủ mơ màng thì đau
đến mức kêu khẽ ra tiếng khiến Vệ Cẩn bị đánh thức.

Vệ Cẩn mở mắt thì nhìn thấy A Chiêu cuộn tròn người, khuôn mặt

nhỏ nhắn trắng bệch, trên trán còn giọt mồ hôi to như hạt đậu đang lăn dài.

“A Chiêu, A Chiêu?”

A Chiêu ngủ mơ màng, miệng líu ríu nói: “Sư phụ, đau…”

“Đau chỗ nào?”

A Chiêu nói: “… Sau lưng.”

Vệ Cẩn nghe thế thì ngồi bật dậy, lật người A Chiêu lại, khẽ mở áo A

Chiêu ra. Nhìn thấy một vết bầm ứ đọng trên tấm lưng trắng như tuyết, Vệ
Cẩn không khỏi có chút đau lòng.

Vệ Cẩn định đi lấy rượu thuốc tới thì ánh mắt chợt chăm chú lại.

Năm hạt châu như hình trăng lưỡi liềm màu trắng chỉnh tề đính ở sống

lưng của A Chiêu. Hạt châu rất nhỏ, nếu không phải lúc này nó tỏa ra ánh
sáng óng ánh thì Vệ Cẩn cũng không phát hiện được.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.