NUÔI ĐỒ NHI ĐẾN TỰ NGƯỢC
Đạm Anh
www.dtv-ebook.com
Chương 13
Ngày hôm sau, A Chiêu tỉnh lại, chỉ cảm thấy phía sau lưng lạnh lẽo,
giữa mũi tràn đầy hương vị thuốc. Cô bé đưa tay sờ qua, đúng là chỗ hôm
qua mình bị thương, hiện tại nó đã được lau rượu thuốc, có cảm giác mát
mát lạnh lạnh.
A Chiêu cả kinh.
Ngoài cửa sổ, sắc trời hẵn còn tối. Trong bóng tối mờ mịt kia mơ hồ
vang lên âm thanh bay múa của trường kiếm. A Chiêu cẩn thận nghe xong,
chậm rãi bò xuống giường, đi giày vào. Cô bé ngồi bên giường, trái tim
trong lồng ngực đập liên hồi, sắc mặt bối rối không biết phải làm gì cho
phải.
Qua một lúc, cô bé mới hít sâu một hơi rồi đi ra khỏi phòng.
Trong đình viện, Vệ Cẩn đang hết sức chăm chú luyện kiếm, kiếm
quang sắc lạnh, hoa kiếm bay múa. Duỗi tay, xoay người, đâm kiếm, một
loạt các động tác lưu loát như mây bay nước chảy.
Ước chừng nửa canh giờ sau, Vệ Cẩn mới thu hồi trường kiếm.
Hắn tùy ý giương mắt đã nhìn thấy vẻ mặt thấp thỏm bất an của đồ đệ
mình. A Chiêu nặn ra một nụ cười tươi. “Sư phụ, chào buổi sáng.”
Vệ Cẩn hơi vuốt cằm, cầm kiếm đi về phòng. A Chiêu nhanh chóng
đuổi theo, thấy sư phụ không nói lời nào, cô bé càng thấy bất an hơn. Chờ