Vệ Cẩn treo thanh kiếm lên vách tường, A Chiêu mới nhỏ giọng nói: “Sư
phụ, là người giúp A Chiêu bôi thuốc sao?”
Vệ Cẩn nhìn A Chiêu, ánh mắt hắn rất sâu. “Làm sao mà bị thương?”
Nghe Vệ Cẩn nói, lòng A Chiêu nhẹ nhàng thở ra một hơi. Tuy sư phụ
không trực tiếp thừa nhận nhưng dù sao thì cô bé cũng biết là sư phụ giúp
mình bôi thuốc chứ không phải Thải Thanh hoặc thị tỳ nào khác.
A Chiêu luôn không thích thị tỳ hầu hạ mình tắm rửa chính là vì
không muốn người khác biết trên sống lưng bé có năm hạt trân châu.
Năm hạt trân châu kia từ khi bé biết chuyện, nó đã có ở đó. Lúc mới
đầu A Chiêu cứ nghĩ mỗi người đều có như thế, cho đến một ngày ở trong
miếu thấy mấy tên ăn mày cởi trần, A Chiêu mới phát hiện ra chỉ mình bé
mới có. Cô bé rất sợ hãi, lo người khác sẽ coi mình là yêu quái, vậy nên cứ
một mực giữ im lặng cho đến bây giờ, bất kể thế nào cũng không để người
khác biết.
A Chiêu từng lén lút muốn nhổ hạt châu xuống nhưng mà bé vừa mới
dùng sức một chút mà đã đau nhưng có mấy cây ngân châm cùng chọc vào.
Bất đắc dĩ, A Chiêu đành phải mặc kệ như vậy.
Đêm hôm qua, sư phụ bôi rượu thuốc cho bé, không biết có thấy năm
hạt trân châu kia không?
A Chiêu nói: “Ngày hôm qua ở quá trà có uống chút rượu trái cây, lúc
sau đầu óc hơi quay cuồng, khi đứng dậy không cẩn thận đụng phải góc
bàn.” A Chiêu cắn nhẹ môi dưới, lại thử hỏi: “Sư phụ bôi rượu thuốc cho A
Chiêu như thế nào?”
Vệ Cẩn nói: “Cởi quần áo, bôi trực tiếp.”
A Chiêu nặng nề nuốt một ngụm nước bọt.