NUÔI ĐỒ NHI ĐẾN TỰ NGƯỢC - Trang 136

Nhưng nghĩ đến lát nữa Thẩm sư bá sắp nhìn thấy năm hạt châu này,

con bé có chút không yên.

Một lúc sau, A Chiêu đặt chiếc gương đồng xuống.

Con bé mặc lại xiêm y cho đàng hoàng thì cũng là lúc Vệ Cẩn luyện

kiếm trở về. Vừa đẩy cửa phòng ra hắn đã trông thấy A Chiêu đứng trước
bàn trang điểm với dáng vẻ ngơ ngác. A Chiêu bỗng nhiên nói: “Sư phụ, sư
bá sẽ có cách giải quyết sao?”

Vệ Cẩn buông trường kiếm, di đến bên cạnh A Chiêu: “Còn được hay

không phải để sư bá xem qua mới biết được.”

A Chiêu “vâng” một tiếng.

Vệ Cẩn cúi người nhìn A Chiêu trong gương, nói: “Quỳnh quốc từng

có một người rất nổi danh, gọi là Ngôn Tử. Ngôn Tử đánh người thường
khác với những kẻ khác, hữu chưởng của y có lục căn thủ chỉ. Lúc còn nhỏ
y thường xuyên bị người ta giễu cợt, nhưng Ngôn Tử cũng không úy kỵ, y
chăm chỉ đọc sách mấy năm, cuối cùng cũng chiếm được sự ngưỡng mộ
của Quỳnh vương, trở thành thừa tướng danh lưu sử sách. A Chiêu, con có
biết vì sao vi sư lại nhắc đến Ngôn Tử không?”

A Chiêu nói: “Sư phụ muốn để A Chiêu không sợ lời thiên hạ, không

sợ tâm ma, mặc dù A Chiêu không giống người bình thường, nhưng chỉ cần
nội tâm kiên định, cũng không ảnh hưởng đến toàn cục.”

Vệ Cẩn mỉm cười tán thưởng: “Con có thể nghĩ thông suốt, vi sư lấy

làm vui mừng.”

A Chiêu cười tủm tỉm nói: “A Chiêu rõ rồi, sau này A Chiêu sẽ không

vì nó mà buồn rầu nữa.”

Vệ Cẩn xoa đầu A Chiêu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.