Nhưng nghĩ đến lát nữa Thẩm sư bá sắp nhìn thấy năm hạt châu này,
con bé có chút không yên.
Một lúc sau, A Chiêu đặt chiếc gương đồng xuống.
Con bé mặc lại xiêm y cho đàng hoàng thì cũng là lúc Vệ Cẩn luyện
kiếm trở về. Vừa đẩy cửa phòng ra hắn đã trông thấy A Chiêu đứng trước
bàn trang điểm với dáng vẻ ngơ ngác. A Chiêu bỗng nhiên nói: “Sư phụ, sư
bá sẽ có cách giải quyết sao?”
Vệ Cẩn buông trường kiếm, di đến bên cạnh A Chiêu: “Còn được hay
không phải để sư bá xem qua mới biết được.”
A Chiêu “vâng” một tiếng.
Vệ Cẩn cúi người nhìn A Chiêu trong gương, nói: “Quỳnh quốc từng
có một người rất nổi danh, gọi là Ngôn Tử. Ngôn Tử đánh người thường
khác với những kẻ khác, hữu chưởng của y có lục căn thủ chỉ. Lúc còn nhỏ
y thường xuyên bị người ta giễu cợt, nhưng Ngôn Tử cũng không úy kỵ, y
chăm chỉ đọc sách mấy năm, cuối cùng cũng chiếm được sự ngưỡng mộ
của Quỳnh vương, trở thành thừa tướng danh lưu sử sách. A Chiêu, con có
biết vì sao vi sư lại nhắc đến Ngôn Tử không?”
A Chiêu nói: “Sư phụ muốn để A Chiêu không sợ lời thiên hạ, không
sợ tâm ma, mặc dù A Chiêu không giống người bình thường, nhưng chỉ cần
nội tâm kiên định, cũng không ảnh hưởng đến toàn cục.”
Vệ Cẩn mỉm cười tán thưởng: “Con có thể nghĩ thông suốt, vi sư lấy
làm vui mừng.”
A Chiêu cười tủm tỉm nói: “A Chiêu rõ rồi, sau này A Chiêu sẽ không
vì nó mà buồn rầu nữa.”
Vệ Cẩn xoa đầu A Chiêu.