NUÔI ĐỒ NHI ĐẾN TỰ NGƯỢC - Trang 156

tâm tình tốt, không biết chừng lão sẽ tặng thanh này cho đồ tôn. (Tụ kiếm:
kiếm có thể giấu trong ống tay áo.)

A Chiêu nhu thuận nói: “Vâng, A Chiêu biết rồi ạ.”

Cách đây sáu năm, Khâu quốc cũng là một quốc gia phồn hoa.

Phủ đệ Khâu vương ban cho Vệ Cẩn vẫn được giữ nguyên. Quản gia

Dương Đức và đám nô bộc Thải Thanh đều còn ở trong phủ. Tin Vệ Cẩn
rời Khâu quốc đều được truyền khắp tam quốc. Lúc đấy, triều thần Khâu
quốc vẫn còn tiếc hận một phen nhưng cũng vô cùng khâm phục Vệ Cẩn.

Trước khi Vệ Cẩn rời khỏi Khâu quốc, Khâu vương triệu kiến Vệ Cẩn.

Vệ Cẩn ở lại Khâu quốc hai năm, nhận đủ mọi khoản đãi của Khâu

Vương. Vệ Cẩn muốn rời khỏi khâu quốc, không muốn nợ nhân tình người
cho nên đã viết một quyển sách trị quốc, ghi chép về tình hình hiện tại của
Khâu quốc, các cách giải quyết tệ đoan trong nước.

Cũng bởi vì thế nên Khâu vương mới hào phóng thả Vệ Cẩn đi.

Sau đó, Khâu vương nghe tin Vệ Cẩn tới Quỳnh quốc nhưng chỉ ở đó

nửa tháng, Khâu vương lại mất tin tức của Vệ Cẩn. Trong tam quốc đều
phái người đi thăm dò nhưng kết quả là chẳng có ai biết. Có người còn đến
hỏi Thẩm Đàn nhưng hắn cũng nói không biết. Mãi cho tới vài ngày trước,
biên cảnh Khâu quốc có người gặp được một nam nhân cực giống Vệ Cẩn.

Phong thái Vệ Cẩn độc nhất vô nhị trong thiên hạ, làm gì còn ai có thể

giống y hệt như thế. Lúc này, có người nhanh chóng truyền tin bẩm báo cho
Khâu vương. Khâu vương mừng rỡ, phái Dân Hầu đi đón. Khi Dân Hầu
nhìn thấy Vệ Cẩn là lúc hắn đang ăn cơm với A Chiêu.

Tay trái A Chiêu cầm chân gà, đang cắn từng miếng rất ngon lành.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.