NUÔI ĐỒ NHI ĐẾN TỰ NGƯỢC - Trang 173

Tạ Kiều nghiêm túc gọi: “A Chiêu.”

A Chiêu nhíu mày, “Ừ?”

Tạ Kiều trịnh trọng nói: “Trước đây là ta không tốt, thật xin lỗi. Cô

đừng tức lây sang huynh trưởng ta.” Nàng lấy một cây trâm ngọc gắn minh
châu từ trong tay áo ra, “Đây là vật mà ta thích nhất, nay tặng cho cô coi
như nhận lỗi. Chúng ta bắt tay giảng hòa, có được không?”

Huynh trưởng thương nàng ta, nàng ta cũng không muốn nhìn huynh

trưởng buồn bực không vui. Dù không biết sao huynh trưởng lại để ý A
Chiêu vậy, nhưng hôm nay nhìn nàng cũng hiểu A Chiêu nay vẫn có chỗ
giữ lại được.

A Chiêu rùng mình.

Nàng chợt cười thành tiếng, “Chuyện trước đây ta đã không nhớ rõ

nữa, sao còn giận được nữa.” A Chiêu nhìn chiếc trâm gắn minh châu trên
bàn, cây trâm này vừa nhìn là biết rất xa xỉ. Nàng đẩy trâm ngọc về,
“Không có bất hòa thì cũng không cần giảng hòa. Lễ vật này quá quý trọng,
A Chiêu không thể nhận được.”

Tạ Kiều nói: “Cũng không phải đồ quý giá quá, nếu cô không nhận thì

cũng là không coi Kiều Kiều này là bằng hữu. Bằng hữu với nhau không có
đắt tiền, chỉ có tấm lòng.”

A Chiêu nghe xong cũng không từ chối nữa.

Nàng cười cười nói: “Vậy nếu A Chiêu từ chối thì quả thật đã bất kính

rồi.”

Tạ Kiều mỉm cười nói: “A Chiêu sau này dù có chuyện vui chuyện

buồn gì sau này cứ tới Tạ phủ tìm ta mà nói.” Tạ Kiều cầm một quả lê Kim
sơn trên bàn lưu ly, đưa cho A Chiêu, “Cô ăn không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.