NUÔI ĐỒ NHI ĐẾN TỰ NGƯỢC - Trang 172

Rõ ràng là một mũi kiếm hàn khí bức người, lại có thể nằm trong tay

A Chiêu. Hết một bài kiếm pháp, Tạ Niên và Tạ Kiều vẫn nhìn không chớp
mắt, cảm thấy A Chiêu trước mắt mình thật hiên ngang, oai hùng.

A Chiêu thu hồi vỏ kiếm, mất tự nhiên cười nói, “Bêu xấu rồi.”

Tạ Niên vỗ tay khen: “Năm đầu nghe tin A Chiêu tiểu thư học kiếm,

lòng ta còn thấy tiếc nuối. Nay nhìn thấy, quả thực A Chiêu tiểu thư rất hợp
làm một kiếm khách.” Ban nãy kiếm vừa ra khỏi vỏ, hắn đã cảm thấy A
Chiêu như sinh ra vì kiếm, mà thanh kiếm bình thường kia nằm trong tay A
Chiêu cũng như có sinh khí.

Bỗng dưng, A Chiêu kéo Tạ Kiều lại.

Tạ Kiều còn chưa kịp phản ứng đã thấy ánh kiếm lóe lên, một con rắn

vàng đã bị chém đôi. A Chiêu buông tay Tạ Kiều ra, nhẹ giọng nói: “Vừa
rồi tình thế cấp bách, có chút mạo phạm.”

Tạ Kiều mặt đỏ ửng, lắp bắp nói: “Không sao, … đa tạ.”

A Chiêu nói: “ Chuyện nhỏ thôi, không cần khách sáo.“ Dứt lời, A

Chiêu gọi người tới xử lí con rắn vàng dưới đất. Lát sau, nàng nói với hai
huynh muội Tạ gia: “Có lẽ chúng ta nên vào trong?”

Trong phòng đã sớm chuẩn bị yến tiệc.

Ba người nâng cốc lên, thật không giống vừa nãy kiếm tuốt vỏ, nỏ

giương dây, cả ba người đều nho nhã lễ độ nhưng Tạ Niên lại cảm thấy A
Chiêu rất xa cách. A Chiêu uống không ít rượu trái cây, cứ một li lại một li,
thoạt nhìn cũng không quá vui vẻ, nhưng lúc nói chuyện với bọn họ lại rất
ôn hòa hữu lễ.

Tạ Niên rời tiệc đi vệ sinh thì Tạ Kiều dịch người sang cạnh A Chiêu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.