NUÔI ĐỒ NHI ĐẾN TỰ NGƯỢC - Trang 189

A Chiêu nói: “Cũng được.”

Đôi mi nàng cong cong, cười, “A Kiều, cảm ơn cô.” Nói chuyện với

Tạ Kiều như vậy, tâm tình nàng cũng không còn khó chịu như trước. Mới
vừa rồi lúc tỉnh lại, lồng ngực còn đau nhói, giờ đã hết rồi.

Những ngày qua, A Chiêu không được tốt, Vệ Cẩn cũng không được

tốt.

Phạt đồ nhi, lòng sư phụ cũng đau.

Hắn biết tính tình A Chiêu cố chấp, cũng biết nàng dù thế nào cũng

không chịu hối lỗi. Đêm qua thấy A Chiêu ngất đi, Vệ Cẩn đã cảm thấy
việc không đi trải nghiệm thực ra cũng không sao cả.

Nhưng quan trọng không phải là chuyện đi trải nghiệm hay không.

Vệ Cẩn nhìn A Chiêu hết một đêm, khi trời vừa sáng đã rời đi. Tiền đồ

A Chiêu sáng rạng, dù đi đường nào cũng là đường rộng thênh thang. Hắn
không thể kệ A Chiêu rẽ vào một con ngõ không đường về.

Nhưng muốn vẫn chỉ là muốn, Vệ Cẩn đã định hạ quyết tâm với A

Chiêu, nhưng cuối cùng vẫn không làm được.

Đọc tin quản gia Dương Đức đưa tới viết là A Chiêu không muốn ăn

cơm, Vệ Cẩn nặng lòng thở dài, vội cáo từ với Khâu vương rồi về phủ. Vậy
cũng được, dù sao cũng còn một năm nữa, cứ từ từ thuyết phục là được.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.