NUÔI ĐỒ NHI ĐẾN TỰ NGƯỢC - Trang 192

Vệ Cẩn thấy thế thì lấy bát múc một chút đậu hủ, rồi rưới nước thịt lên

trên, đưa tới trước mặt A Chiêu, “Ăn chút cũng không sao cả.”

A Chiêu mừng ra mặt, gật đầu lia lịa.

Hai thầy trò ăn chung một bàn, A Chiêu hé miệng ăn đậu hủ còn Vệ

Cẩn thì từ từ ăn cơm bên cạnh, thấy A Chiêu ăn ngon thì cũng xúc đậu hủ
ăn.

Bình thường không ăn đậu hủ, nhưng vì A Chiêu mà Vệ Cẩn cũng

cảm thấy ngon.

Một bát đậu hủ con con chẳng mấy chốc mà thấy đáy, mà miếng đậu

hủ cuối cùng lại đang ở trên thìa Vệ Cẩn. A Chiêu thiết tha nhìn Vệ Cẩn,
Vệ Cẩn bất đắc dĩ cười, đút miếng đậu hủ vào miệng A Chiêu.

A Chiêu nuốt xuống, hai mắt nheo nheo như một con mèo vừa no

bụng.

Lòng Thải Thanh không khỏi kinh ngạc.

Không phải trước kia công tử không muốn ăn chung với người khác

sao? Nàng còn nhớ sáu năm trước, A Chiêu tiểu thư dùng chén trà của công
tử, công tử đã sai hạ nhân mang cái mới tới, vậy mà giờ lại ăn cùng một cái
thìa với A Chiêu tiểu thư.

Thải Thanh thấy Vệ Cẩn mới đút cho A Chiêu mà mặt không hề nhăn

lại, không những vậy còn ẩn hiện ý cười, dường như… đây là chuyện
đương nhiên.

Đêm thất tịch, kinh đô Khâu quốc vô cùng náo nhiệt.

Trên đường người đi lại tấp nập, quanh quanh đều là người, hai bên

đường bày rất nhiều quán bán hoa đăng*, còn đủ các loại thức ăn đêm thất

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.