NUÔI ĐỒ NHI ĐẾN TỰ NGƯỢC - Trang 217

Vệ Cẩn lại nói: “A Chiêu, con còn nhỏ, mới mườibốn tuổi thôi. Sau

này con ra ngoài rèn luyện, trời đất bao la, con sẽ cảm thấy tình cảm lúc
này chẳng đáng nhắc tới.”

A Chiêu gục đầu xuống, chỉ cảm thấy mũi mình nghèn nghẹn.

Trong lòng Vệ Cẩn cũng mơ hồ đau, nhìn đứa bé mình nuôi dạy đã

nhiều năm nhập ngã rẽ, hắn cũng cảm thấy khó chịu. Nhưng mà… hắn
không thể để A Chiêu mắc thêm lỗi lầm nữa.

Hắn là sư, nàng là đồ, thiên hạ này nào có chuyện sư đồ loạn luân.

Vệ Cẩn vươn tay nhẹ xoa đầu A Chiêu.

“A Chiêu, cốt cách của con rất tốt, vả lại trời sinh thông tuệ, nếu có

thể vứt bỏ tư tình, con sẽ đốn ngộ được kiếm đạo, tương lai ắt làm nên
chuyện lớn. Hãy tu luyện cho tốt, chớ suy nghĩ linh tinh.”

A Chiêu vẫn cúi thấp đầu như cũ. Nàng sợ mình ngẩng đầu lên sẽ để

sư phụ thấy nước mắt tràn ra bờ mi.

Nàng khó khăn gật đầu.

Vệ Cẩn rút tay về, nói: “Đêm đã khuya, đi ngủ đi.”

A Chiêu nhanh chóng chùi khóe mắt, gật đầu rồi đứng dậy rời đi. Đi

đến chỗ cửa, A Chiêu đột nhiên cắn răng, xoay người lại, yên lặng nhìn Vệ
Cẩn.

“Từ nhỏ đến lớn, A Chiêu luôn vâng lời sư phụ. Sư phụ nói không

được làm cái gì, A Chiêu cho dù không cần tính mạng cũng không ngỗ
ngược sư phụ.” Trái tim nàng như bị kim đâm. “Sư phụ, sư phụ nói với A
Chiêu đi, bảo A Chiêu rằng sau này không bao giờ được thích sư phụ nữa.”

Như vậy…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.