NUÔI ĐỒ NHI ĐẾN TỰ NGƯỢC - Trang 219

nhiều người đột kích nhưng chiêu này cũng kín kẽ không chỗ hở. Sư phụ
cảm thấy thế nào?”

A Chiêu lại múa lại một lần nữa.

Vệ Cẩn nói: “Rất tốt.”

A Chiêu cong mi cười: “Sư phụ nói đúng rồi, A Chiêu chỉ cần dụng

tâm, sau này nhất định đại thành trên con đường kiếm đạo. Sau này, A
Chiêu nhất định chăm chỉ tập kiếm, cuối cùng có một ngày A Chiêu sẽ
đứng trên đỉnh cao của kiếm đạo.”

Vệ Cẩn nói: “Con có thể nói như vậy, vi sư rất vui mừng.”

A Chiêu thu kiếm vào vỏ, lại cười nói: “Sư phụ, A Chiêu có hẹn với A

Kiều, hôm nay không thể ăn cơm với sư phụ.” A Chiêu ngẫm nghĩ rồi nói:
“Buổi tối về cùng ăn.”

Vệ Cẩn nói: “Ừ, được!”

A Chiêu một mình rời khỏi nhà.

Nàng cũng không đi Tạ phủ mà lang thang không mục đích trên

đường.

Đêm qua, nàng khóc rất lâu, bắt buộc bản thân phải quên đi sư phụ,

nhưng mà mới ngắn ngủi có một đêm đâu thể địch lại với tình cảm kéo dài
gần chín năm. A Chiêu biết, mình không có khả năng làm được trong thời
gian ngắn.

“Sư phụ nói không được thích thì mình nhất định sẽ không thích.”

A Chiêu không biết đã tự nói với mình câu đó bao nhiêu lần, chỉ biết

khi chìm vào giấc ngủ, câu nói đó vẫn quanh quẩn trong đầu nàng. Buổi
sáng khi tỉnh dậy, A Chiêu phát hiện lòng nàng thật khó vượt qua như thế.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.