NUÔI ĐỒ NHI ĐẾN TỰ NGƯỢC - Trang 229

“Sư phụ, A Chiêu thấy không thoải mái.”

Vệ Cẩn hỏi: “Sao lại thế?”

A Chiêu nói: “Con không biết, chỉ là không thoải mái thôi.” Nàng lại

vặn vẹo người, dính chặt người vào lưng Vệ Cẩn. Vệ Cẩn vẫn chưa nhận ra
sự khác thường của A Chiêu, hắn nhẹ giọng nói: “Yên nào, uống nhiều
rượu nên sẽ không thoải mái đâu. Khi về ta sẽ bảo Thải Thanh nấu canh
giải rượu cho con.”

Một khắc sau, hai người về tới phủ.

Vệ Cẩn đặt A Chiêu lên giường, vừa định đi gọi Thải Thanh thì đột

nhiên bị A Chiêu nắm lấy cổ tay. Vệ Cẩn nghiêng đầu nhìn sang thì giật
mình ngẩn người. A Chiêu trước mắt hắn có khuôn mặt đỏ bừng, lại không
hề giống màu đỏ khi say rượu.

A Chiêu cố sức kéo Vệ Cẩn lại, dính môi mình lên.

Vệ Cẩn mở to mắt.

“A…” Chữ “Chiêu” Còn chưa kịp nói ra đã bị A Chiêu nuốt hết.

A Chiêu hôn mà như không phải hôn, dường như là cắn loạn giống dã

thú. Vệ Cẩn hoàn hồn, đẩy A Chiêu ra, giận giữ nói: “A Chiêu!” A Chiêu
như không nghe thấy, chỉ nói: “Sư phụ, A Chiêu khó chịu, A Chiêu nóng
quá.”

Nàng cố cởi xiêm y trên người ra, cái yếm vàng nhạt như ẩn như hiện.

Hai mắt nàng mơ màng.

Vệ Cẩn nhìn thấy vậy, trong nháy mắt hiểu ra.

Trúng xuân dược!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.