NUÔI ĐỒ NHI ĐẾN TỰ NGƯỢC - Trang 270

Nhiều ngày nay, đám kiếm khách trên đường đấu đá cũng không ít,

những người này nhìn mãi cũng quen, vui vẻ đứng một bên xem kịch vui.
Hôm nay hai vị kiếm khách này có dung mạo rất tuấn tú, thiếu niên có vẻ
đẹp của tuổi trẻ, còn vị áo trắng như tuyết kia lại trông như một vị tiên từ
trong tranh ra.

A Chiêu còn chưa kịp giải thích, Vệ Cẩn đã đánh với Ninh Tu.

Nhưng Ninh Tu đâu phải là đối thủ của Vệ Cẩn, chỉ trong hai chiêu,

Vệ Cẩn đã đánh rơi kiếm của Ninh Tu. Thấy kiếm sắp đâm vào ngực Ninh
Tu, A Chiêu rút kiếm ra, quát lớn: “Dừng tay!”

Một tiếng vang lên, chiếc kiếm trong tay Vệ Cẩn đã rơi xuống.

Mọi người xung quanh đều ngạc nhiên, không ai nhìn ra A Chiêu đã ra

tay thế nào. Mọi người chỉ thấy có ánh kiếm sáng lên, cô nương mặc váy
hồng xinh đẹp kia lướt qua, thanh kiếm trên tay nam tử như tiên kia đã rơi
xuống đất.

Tốc độ nhanh đến khó tin.

Ai cũng không ngờ một cô nương trông chỉ tầm mười sáu tuổi lại có

thể có kiếm thuật cao như vậy!

Vệ Cẩn sửng sốt.

A Chiêu lo lắng đỡ Ninh Tu dậy từ trên mặt đất, nàng vội vàng nhìn

hắn, hỏi: “Tu Nhi, có bị thương chỗ nào không?” Thấy cánh tay Ninh Tu bị
xước một vết, A Chiêu nhăn mày lại.

Kể từ khi A Chiêu nhận Ninh Tu làm đồ đệ, có một lần hai người gặp

phải sơn tặc ở trong rừng, Ninh Tu không may bị sơn tặc chém một vết trên
vai. Tuy miệng vết thương rất nông nhưng cái mạng của Ninh Tu như mất
một nửa, lúc ấy A Chiêu hoảng sợ vô cùng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.