Phương Huyền nói nhỏ vài câu, thần sắc người áo xám không khỏi
ngưng đọng, hắn gật đầu.
“Thuộc hạ hiểu rồi.”
***
Sau khi trở về khách điếm, Vệ Cẩn đi theo A Chiêu và Ninh Tu vào
sương phòng. Vệ Cẩn ngồi trên ghế, Ninh Tu ngồi trên giường, ánh mắt hai
người chạm nhau rồi vất sang một bên.
A Chiêu rót chén trà đưa cho Vệ Cẩn.
“Sư phụ uống trà đi.” A Chiêu cười dịu dàng, hỏi: “Sư phụ cũng đến
tham gia luận kiếm đại hội sao?”
Vệ Cẩn nhìn chăm chú, âm thanh dịu dàng: “Không phải, A Chiêu, vi
sư đến là vì…”
Ninh Tu bỗng “ai ôi” một tiếng, A Chiêu vội vàng đứng dậy hỏi: “Tu
Nhi làm sao thế?”
Ninh Tu chỉ chỉ vết thương trên cánh tay nói: “Lúc nãy không thấy
đau mà chẳng hiểu sao vừa về đến nơi là bắt đầu đau rồi.” Ninh Tu liếc Vệ
Cẩn, lạnh nhạt nói: “kiếm của sư tổ thật là sắc.”
A Chiêu vội vàng đi lấy kim sang dược, ngồi xuống bên cạnh Ninh
Tu. Ninh Tu vén tay áo lên, A Chiêu cẩn thận bôi kim sang dwojc lên vết
thương, dáng vẻ cực kỳ chăm chú.
Vệ Cẩn đưa mắt nhìn Ninh Tu.
Ninh Tu híp mắt cười khẽ.