NUÔI ĐỒ NHI ĐẾN TỰ NGƯỢC - Trang 283

Ninh Tu bám lấy A Chiêu, “Sư phụ, được không ạ?”

Thấy vẻ sủng nịnh trong mắt A Chiêu, lòng Vệ Cẩn lại run run, còn

chưa để A Chiêu kịp mở miệng đã kéo Ninh Tu đi, “Đều là người lớn cả rồi
mà còn bám lấy sư phụ như vậy. Nam nữ khác nhau, cứ để ta với Tu Nhi
ngủ cùng một phòng.”

Dứt lời, Vệ Cẩn kéo thẳng Ninh Tu ra ngoài.

Phòng Ninh Tu ở ngay cạnh phòng A Chiêu.

A Chiêu vểnh tai lên nghe một lúc, ban đầu còn thấy Tu Nhi nói vài

câu, sau đó cũng không rõ sư phụ đã nói gì khiến Tu Nhi yên lặng hẳn. A
Chiêu mỉm cười, Tu Nhi dù hơi bướng bỉnh nhưng tâm địa lương thiện,
cũng biết chừng mực, ngủ cùng sư phụ một đêm, chắc hẳn sẽ không xảy ra
chuyện gì.

A Chiêu ngáp một cái, không nghĩ nữa mà nằm xuống giường ngủ.

Mà trong lúc đó, Vệ Cẩn và Ninh Tu đang nhìn chắm chằm nhau.

Vừa vào phòng, Ninh Tu đã chiếm lấy cái giuờng, cậu nói: “Vốn con

cũng nên nhường giường cho sư tổ, nhưng đồ tôn hôm nay vì người mà bị
thương, nếu ngủ trên sàn, cũng không biết có bị chạm vào vết thương
không nữa.

Vệ Cẩn nói: “Không sao.”

Hắn cầm sách, ngồi xuống một chỗ trong phòng, “Vết thương còn đau

thì ngủ đi, ta ngủ thế nào cũng được.”

Ninh Tu nghe vậy lại cảm thấy mình so với sư tổ thật trẻ con.

Cậu xoay người ngồi dậy, nhìn Vệ Cẩn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.