A Chiêu không dám lơ là, vô cùng tập trung đánh với bọn hắn.
Lấy một địch năm cũng phải dùng hết sức mình, A Chiêu đánh một
lúc mới giải quyết được một tên. Bỗng chốc, một bóng trắng vụt lên, một
kiếm trí mạng đâm vào hắc y nhân đằng sau A Chiêu.
“Sư… Sư phụ.”
Vệ Cẩn nói: “Vi sư sẽ không để bọn hắn yên.”
A Chiêu gật đầu, xoay người, áp lưng vào lưng Vệ Cẩn, kiếm trên tay
chém dọc chém ngang khiến quần áo trên người hắc y nhân đều rơi xuống,
lộ ra hai chân lớn và một chân nhỏ… khụ khụ.
A Chiêu phì cười.
Mặt Vệ Cẩn đen lại, nhanh chóng giải quyết hai hắc y nhân. Còn một
người còn lại thấy vậy thì lui về sau mấy bước, giơ kiếm lên định chém vào
xe ngựa còn lại.
A Chiêu kinh hãi, vội chạy tới chiếc xe.
Mặt Vệ Cẩn trắng bệch.
May mà A Chiêu tới nhanh, đâm hắc y nhân kia một kiếm trí mạng.
Máu phun ra, hắc y nhân ngã xuống.
A Chiêu thở phào nhẹ nhõm.
Nàng xoa ngựa, nói với Vệ Cẩn: “May mà tới kịp, không xe chứa sách
của sư phụ nhất định bị hỏng…” Lời nàng còn chưa dứt, Vệ Cẩn đã quát
lớn: “Hỏng thì hỏng! Nếu ban nãy có chuyện gì không may, người bị hỏng*
sẽ là con đấy!”