NUÔI ĐỒ NHI ĐẾN TỰ NGƯỢC - Trang 311

Vệ Cẩn ôn hòa hỏi: “A Chiêu đang nói gì thế?”

“Nhớ hồi trước A Chiêu đi cùng sư phụ tới Quỳnh quốc, gặp phải sơn

tặc trên đường, sư phụ cầm kiếm lấy một địch mười.” A Chiêu cười, nói:
“Sư phụ lúc ấy còn đang phạt A Chiêu học thuộc cơ. Cũng chính khi đó
thấy phong thái dùng kiếm oai hùng của sư phụ mới khiến A Chiêu muốn
trở thành một kiếm khách.”

Nhớ tới chuyện xưa, khóe môi Vệ Cẩn lại nở nụ cười.

A Chiêu lại nói: “Nhưng mấy năm nay, sư phụ cũng không thay đổi gì,

khi đi xa cũng không để sách rời người.” Ánh mắt dừng trên mái tóc Vệ
Cẩn, A Chiêu kinh ngạc trừng mắt: “Sư phụ, đây chẳng phải cây trâm ngọc
bích trước kia A Chiêu tặng sư phụ sao?”

Vệ Cẩn gật đầu.

A Chiêu còn nhớ sư phụ rất ít đi dùng trâm, trước không để ý nhưng

hay nhìn kĩ mới nhận ra đây chính là cây trâm trước kia nàng đã tặng cho
sư phụ. Nàng nói: “Lúc đó A Chiêu tới Quỳnh quốc gặp Thẩm sư bá, nói
chuyện với sư bá mới biết được thì ra sư phụ không thích trâm ngọc.”

“Cũng không phải là không thích, chẳng qua…”

Ninh Tu nói chen lời: “Ngại nặng phải không ạ?”

A Chiêu cười thành tiếng, nói: “Thẩm sư bá nói vậy, A Chiêu mới nhớ

ra trên người sư phụ không hề có đồ gì.”

Vệ Cẩn ho khụ một tiếng, nói: “Không phải vậy.”

A Chiêu ngẩn người.

Vệ Cẩn nghiêm túc nói: “Vi sư dù không thích đồ linh tinh, như đây là

vật A Chiêu tặng.” Vệ Cẩn nhìn chăm chú, trong mắt dường như hơi khác

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.