Ban đêm
Ngoài trời đang mưa nhỏ, gió đêm thổi tới mang chút hơi lạnh. Trong
khách điếm, A Chiêu mở đôi mắt còn ngái ngủ ra, nghe thấy âm thanh bên
ngoài liền than một tiếng, lại tiếp tục lăn ra ngủ.
Khách điếm im ắng.
Đúng lúc này, một gian sương phòng khẽ hé cửa. Một người mặc áo
tơi rời khỏi khách điếm, lén ra chuồng ngựa. Vệ Cẩn dẫn một con ngựa ra
ngoài, đúng lúc này, một giọng nói vang lên.
“Sư tổ, đã trễ thế này mà còn muốn đi đâu vậy?”
Ninh Tu cũng khoác áo tơi, đứng ở phía xa sau lưng Vệ Cẩn.
Vệ Cẩn nghiêng đầu nhìn, thấy Ninh Tu cũng đang dắt một con ngựa.
Đôi mắt trở tối đen lại, Vệ Cẩn nói: “Con không được đi!”
Ninh Tu nói: “Không cho đi đâu ạ? Chẳng lẽ đồ tôn không ngủ được,
muốn đi ra ngoài một chút sư tổ cũng không cho hay sao?”
Đêm hôm khuya khoắt, lời của Ninh Tu đương nhiên Vệ Cẩn không
tin. Hắn thản nhiên nói: “Tên Phương Huyền này, ta sẽ giải quyết, con đi
cùng chỉ thêm phiền thôi.”
Ninh Tu ảo não, cậu nói: “Con cũng tự bảo vệ được mình mà.”
Vệ Cẩn cười xòa: “Không còn nhiều thời gian, con về khách điếm đi,
đừng để A Chiêu phải lo nhiều.” Dứt lời, Vệ Cẩn nhảy lên ngựa, thúc ngựa
rời đi.
Tiếng vó ngựa vang dội trong màn đêm yên tĩnh.