NUÔI ĐỒ NHI ĐẾN TỰ NGƯỢC - Trang 329

Rõ ràng trước đây trong mắt A Chiêu chỉ có mình hắn, dù nói gì cũng

sẽ mềm giọng nhắc tới hai chữ “sư phụ”, vậy mà vẫn ngữ điều như vậy,
đáng tiếc hai chữ “sư phụ” ấy lại thành “Tu Nhi.”

Vệ Cẩn lại uống rượu tiếp.

A Chiêu đột nhiên khẽ than, “Sau khi tìm được Tu Nhi, chắc nên cho

phép thằng bé uống rượu.”

Vệ Cẩn cũng không muốn thấy A Chiêu khó chịu.

Dù hắn không muốn gặp Ninh Tu, nhưng hắn vẫn mong Ninh Tu giờ

đay sống thật tốt, sau đó đứng trước mặt A Chiêu, không thiếu dù chỉ một
cọng tóc. Đến lúc đó hắn sẽ có cách đưa Ninh Tu tới phái Thiên Sơn.

Kiếm thuật bình thường, thân thể suy nhược, nói không chừng còn

phải nhọc lòng nhiều.

Hắn lại cầm hồ lô lên, ôn hòa nói: “Tu Nhi lai lịch bất phàm, đối nhân

xử thế cũng khá nhanh trí, chắc hẳn không sao đâu. Đêm đã khuya, uống
thêm vài ngụm nữa rồi ngủ đi. Vi sư sẽ gác đêm, con cứ yên tâm ngủ.”

A Chiêu nói: “Mai còn phải đi tiếp, A Chiêu sẽ canh lúc gần sáng.”

Đến canh hai thì mưa bắt đầu nhỏ dần, gió đêm luồn qua vết dột trên

mái ngôi miếu đổ nát mang theo cái lạnh thấu xương. A Chiêu cuộn tròn
người lại, lông mi khẽ run. Vệ Cẩn ngồi cạnh A Chiêu, chăm chú nhìn A
Chiêu.

Ánh lửa làm nổi bật lên đôi môi xinh đẹp mọng nước khiến người

khác phải mơ màng.

Ánh mắt Vệ Cẩn từ từ dừng lại ở môi A Chiêu.

Đôi mắt ngắn ngập ngừng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.