NUÔI ĐỒ NHI ĐẾN TỰ NGƯỢC - Trang 337

Tạ Niên nhìn hai thầy trò, như đột nhiên hiểu được gì đó, miệng khẽ

cười. Tạ Niên cười nói: “Sao A Chiêu tự dưng lại tới Uyển quốc vậy?”

A Chiêu nói: “Cũng không dám dấu, tôi tới Uyển quốc để tìm người.

Nửa năm trước tôi nhận một đồ đệ tên là Ninh Tu, cách đây không lâu bị
bắt ở Ngũ Hoa Sơn, tôi vẫn luôn tìm nhưng không thấy thằng bé đâu. Tôi
định vài ngày nữa cùng sư phụ tới nhờ Uyển vương giúp.”

Tạ Niên nghe vậy, nói: “Trùng hợp thật, mai tôi cũng định vào yết

kiến Uyển vương, không bằng cậu với Vệ công tử cùng tôi vào cung luôn
đi. Đi Quỳnh quốc một năm, tôi cũng học được không ít.”

A Chiêu cười nói: “Thanh danh A Niên cả ba nước đều biết, đến cả tôi

là người rất ít khi để ý tới lời đồn ở ba nước mà cũng nghe được đại danh
của cậu. Nghe nói Quỳnh vương cũng khen cậu không ít.”

Tạ Niên khiêm tốn nói: “A Chiêu quá khen rồi, chuyện ở Quỳnh quốc

cũng chỉ là bổn phận của tôi thôi.”

Như nhớ tới gì, Tạ Niên nói tiếp: “Người cậu muốn tìm là Ninh Tu

đúng không? Mai khi tôi vào cung sẽ nói với Uyển vương. Còn một năm,
tôi cũng muốn ở lại Uyển quốc, sẽ làm không ít việc vì Uyển vương, chắc
hẳn Uyển vương sẽ không từ chối.”

A Chiêu nghe xong thì vui mừng nói: “Đa tạ.”

Ta Niên dịu dàng nói: “Không phải trước tôi đã nói với cậu rồi à?

Giữa chúng ta không cần phải cảm ơn.”

Vệ Cẩn nheo mắt lại.

A Chiêu thẳng thắn nói: “Do A Chiêu quên mất, A Chiêu xin kính cậu

một ly để tạ lỗi.” Dứt lời, A Chiêu tự rót một chén rượu, ngẩng đầu uống
hết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.