NUÔI ĐỒ NHI ĐẾN TỰ NGƯỢC - Trang 343

lấy A Chiêu, lo lắng nói: “A Chiêu, con có thể đi về phòng được không?”

A Chiêu đang trong cơn say, hất tay Vệ Cẩn ra.

“Được! A Chiêu có thể tự mình về phòng, sư… sư phụ không cần đỡ

A Chiêu.”

A Chiêu cảm thấy trước mắt mông lung, nhất là đầu của sư phụ, lúc

thì nghiêng bên trái, lúc lại nghiêng bên phải, nàng chỉ thấy hoa mắt chóng
mặt. A Chiêu đưa tay giữ mặt Vệ Cẩn, “Sư phụ, đừng cử động nữa.”

Cảm giác ấm áp trên mặt truyền đến, Vệ Cẩn thở dài: “A Chiêu, con

say rồi.”

A Chiêu hừ hai tiếng, “Còn lâu con mới say. Năm đó con uống nhiều

vò rượu đến vậy mà vẫn không say, hôm nay chỉ mới có uống mấy bình,
sao có thể say được. Trời ạ, sư phụ đừng có lắc nữa, người lắc khiến đầu A
Chiêu choáng váng cả lên.”

Vệ Cẩn phủ lên tay A Chiêu, nhẹ nhàng cầm lấy, “Được, A Chiêu

không say, là vi sư say.”

Hắn ngồi xổm xuống rồi nói: “Lên nào, vi sư cõng con.”

A Chiêu nhảy lên lưng Vệ Cẩn, Vệ Cẩn thận trọng đón lấy. A Chiêu

lại nấc một cái, nói: “A, sao cảnh này quen thế nhỉ? Sư phụ đã cõng A
Chiêu lần nào rồi?”

Vệ Cẩn trả lời: “Một ngày trước khi con bỏ đi.”

A Chiêu cười hì hì nói: “A Chiêu không có bỏ nhà đi, A Chiêu là, A

Chiêu là…” A Chiêu say bí tỉ, hai má cọ xát lên lưng Vệ Cẩn.

Vệ Cẩn hỏi: “… Là cái gì?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.