NUÔI ĐỒ NHI ĐẾN TỰ NGƯỢC - Trang 393

Vệ Cẩn lấy tay chạm ngực trái tim đang đau của mình.

…Lại bị cự tuyệt rồi.

Giả sơn* trong Uyển cung có vô số, trên một trong số đó có xây một

lương đình* ngũ góc. Từ lương đình có thể nhìn được hơn nửa cảnh sắc
Uyển cung. Sáng sớm cuối thu mang theo hơi lạnh, trên chậu thu cúc trong
lương đình một giọt sương đọng lại.

*Giả sơn: Núi giả

*Lương đình: Đình nghỉ ngơi.

Mai Lan dâng lò sưởi tay lên.

Uyển hậu ôm nó trong tay, liếc nhìn cung nhân đang tu bổ hoa, nói:

“Sao còn chưa tới?”

Mai Lan nói: “Nương nương, thường ngày Tạ công tử vẫn đi qua vào

giờ này. Đi từ Tường Vân điện ra, sau đó tới phòng giảng bài của Vương
thì đây là con đường chắc chắn phải đi qua. Có lẽ hôm nay… có chuyện gì
đó.”

Từ sau khi Tạ Niên vào cung, ngày nào Uyển vương cũng triệu kiến

cậu. Đến nay tất cả mọi người trong triều đều biết Tạ Niên được Uyển
vương coi trọng.

Nghĩ tới đây, tay Uyển hậu siết chặt lấy lò sưởi, nhíu mày.

Mai Lan nhỏ giọng nói: “Nô tì đã từng thấy dung mạo Tạ công tử.

Nương nương, dung mạo ấy có bảy phần tương tự với Nguyệt phu nhân…”

Uyển hậu liếc qua Mai Lan.

“Im miệng.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.