NUÔI ĐỒ NHI ĐẾN TỰ NGƯỢC - Trang 391

A Chiêu đáp theo phản xạ: “Tu Nhi mất tích.”

Vệ Cẩn nói: “Tu Nhi có lẽ đã bị người hãm hại.”

A Chiêu cũng nghĩ vậy, hôm nay biết được chuyện xưa từ Quế mama

xong, A Chiêu cảm thấy nhất định Tu Nhi đã bị lén lút hãm hại. A Chiêu
gật đầu nói: “Có lẽ Lâm Phúc cũng biết chuyện Tu Nhi mất tích.”

Đột nhiên, A Chiêu ngẩn người.

Nàng nhìn Vệ Cẩn đang không chút buồn ngủ, dường như đang nghĩ

chuyện gì, thì híp mắt lại hỏi: “Sao sư phụ đoán được?”

Vệ Cẩn nói: “Hôm nay vi sư nghe cung nhân nói không ít chuyện, từ

đó mà đoán ra.” Lời còn chưa dứt, tay A Chiêu đã lướt qua mặt hắn, sau đó,
trong tay A Chiêu đã xuất hiện một cái quạt giấy.

Giọng A Chiêu lạnh lùng.

“Sư phụ gạt A Chiêu phải không? Sư phụ thực sự không bị bệnh phải

không? Không nhớ ra chuyện xảy ra tối qua cũng là gạt A Chiêu, phải
không?”

A Chiêu vô cùng chán nản, nhớ tới vẻ sốt ruột ban nãy của mình, tức

giận trong lòng nàng dâng từng chút từng chút một, lan ra khắp tứ chi bách
hài*.

*tứ chi bách hài: tay chân xương cốt.

“A Chiêu…”

“Có phải không ạ?”

Vệ Cẩn im lặng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.