NUÔI ĐỒ NHI ĐẾN TỰ NGƯỢC - Trang 440

A Chiêu lăn đi, tránh khỏi móng vuốt của con hổ rồi rút Trầm Thủy

kiếm ra. Đúng lúc này, nàng đạp phải một viên đá, trượt chân ngã xuống
sông.

Trong mũi miệng nàng đầy nước sông, khiến nàng bị sặc, ho khan.

Nước sông cũng không sâu nhưng A Chiêu không biết. Nàng vẫy

vùng, bắt đầu bị sông cuốn trôi. Con hổ cũng đi theo hướng trôi của A
Chiêu. Vệ Cẩn xoay người, ngay lập tức tới trước mặt con hổ, chĩa kiếm
vào nó.

Hắn vung tay lên, chém hai tai con hổ.

Con hổ gầm thét, đổi hướng sang Vệ Cẩn.

Thấy A Chiêu ngày càng xa, Vệ Cẩn cũng không ham đấu, tăng tốc độ

giải quyết con hổ.

“A Chiêu! A Chiêu!”

A Chiêu không rõ nàng đã uống phải bao nhiêu nước sông, vì sặc

nhiều mà người như nhũn ra. Giọng Vệ Cẩn ngày càng xa vời, nàng muốn
đáp lại nhưng không phát ra tiếng được.

Mà đúng lúc này bầu trời đang xanh trong không một gợn mây lại bắt

đầu âm u, mây đen ùn ùn kéo đến, khiến bầu trời đen kịt.

Hít sâu một hơi, Vệ Cẩn nhảy xuống sông.

Hắn kéo tay A Chiêu lại, cố gắng ôm nàng vào lòng.

“A Chiêu.”

A Chiêu lại ho khan.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.