Càng về sau, A Chiêu càng cảm thấy chột dạ.
Vệ Cẩn “Ừm” một tiếng, “Nếu làm thì phạt như thế nào?”
A Chiêu khẽ nói: “Không được ăn gì.”
Vệ Cẩn lãnh đạm nói: “Con biết là tốt. Từ giờ đế mai con không được
ăn gì, cũng không được về phòng. Cứ ngồi đây mà suy ngẫm về việc con
sai ở đâu đi.”
A Chiêu ngẩng đầu lập tức, bất mãn nói: “Rõ ràng là Tạ Kiều khích
con trước! Là con nhỏ đó…”
Vệ Cẩn lạnh lùng, ngắt lời A Chiêu.
“Vi sư không muốn nghe con giải thích. Con thông minh, cứ ở chỗ này
nghĩ xem mình đã sai ở đâu. Nếu không nghĩ ra thì mai cũng không được
ăn gì.”
Dứt lời, Vệ Cẩn phất tay áo rời đi.
Vệ Cẩn dùng cơm xong thì sai thị nữ dọn bát đũa. Đúng lúc đó, quản
gia Dương Đức tới bẩm báo chuyện trong phủ hôm nay. Cuối cùng, quản
gia Dương Đức nói: “Công tử, A Chiêu tiểu thư đã ngồi ba canh giờ ở đình
viện rồi. Hôm này tiết trời đã về đông, buổi tối lại càng lạnh. A Chiêu tiểu
thư mới sáu tuổi, sợ là khó mà chịu đựng được.
Vệ Cẩn nhìn quản gia Dương Đức, thản nhiên nói: “Ta có chủ ý của
mình, đừng ai xin tha cho con bé nữa.” Làm sai còn không chịu nhận, mới
sáu tuổi đã như thế này, lớn lên thì làm thế nào? Tuy là phải nuôi chiều,
nhưng không thể nuôi chiều đến mức cô bé thành giống Tạ Kiều được.
Tạ Kiều sai nhưng A Chiêu cũng không nên động tay động chân.
Không những thế lại còn nhào vào người Tạ Niên. Như vậy còn ra thể