Chỉ tiếc là sau đó mấy năm, khi Vệ Cẩn đã có thành tựu, hắn đứng
trên đỉnh Thiên Sơn khoanh tay cầm kiếm nhìn lên trời cao giống Đại
trưởng lão thì bỗng phát hiện ra cảm xúc đã không còn là cảm xúc trước kia
nữa. Đoạn đường phía trước hắn đi vẫn còn rất dài.
Vào một ngày hè nắng đẹp, Vệ Cẩn nói với A Chiêu: “Con bái sư
cũng được hai năm rồi, những gì cơ bản nhất vi sư đã truyền thụ hết cho
con. Con đã có cơ sở vững chắc, cũng là lúc vi sư nên dạy con những gì vi
sư am hiểu rồi.”
Vệ Cẩn hiểu biết về cách đánh thiên về tấn công, hắn cũng không ép A
Chiêu phải học y hệt như mình, không thông không bỏ qua.
Vệ Cẩn hỏi: “A Chiêu, con muốn học gì nhất?”
A Chiêu suy nghĩ, nói: “Xin sư phụ cho A Chiêu suy nghĩ một chút.”
“Đương nhiên.”
A Chiêu nhìn Vệ Cẩn lén lút bước vài bước, ngẩng đầu lên, mắt chớp
chớp: “Sư phụ, mấy ngày trước A chiêu có nghe nói ngoài thành có một
trấn nhỏ, hôm nay còn có chợ phiên*.”
*Chợ phiên: phiên chợ được diễn ra định kì theo tuần hoặc tháng.
Ý cô bé là sẽ có rất nhiều đồ ăn ngon.
Vệ Cẩn sao lại không hiểu rõ ý của A Chiêu. Hắn bất đắc dĩ nói: “Con
muốn đi thì cứ đi đi, nhớ để ý bản thân.”
A Chiêu kéo tay áo Vệ Cẩn: “Sư phụ không cùng đi với A Chiêu
sao?”
Vệ Cẩn nói: “Hôm nay vi sư định vào cung” Ngập ngừng một chút,
Vệ Cẩn nói thêm: “Ra ngoài cũng được, nhưng con phải để Thải Thanh đi