NƯƠNG TỬ, TA YÊU EM - Trang 104

“Lục công tử.” Một thanh âm già nua vang lên, “Xin ngài hãy giúp đỡ

con trai lão với.”

Gì?! Lục công tử ---- Tôi sao?

Tôi chỉ vào cái mặt đang trợn trừng mắt của mình, nhìn ông lão đáng

tuổi nội tôi đang quỳ phủ phục dưới chân mình mà lắp bắp hỏi: “Ông vừa
nói ta hả?”

“Công tử là người trọng tình trọng nghĩa, là người biết phân biệt trắng

đen. Xin hãy giúp lão rửa oan cho con trai lão.” Ông lão vẫn chưa hề ngẩng
mặt, nhưng bờ vai cùng tấm áo rách vá lỗ chỗ đã khẽ run lên.

Tôi đưa mắt, rối bời nhìn Lê Hinh. Lúc này nàng đã lấy lại dáng vẻ

trầm tư của một cô quận chúa lần đầu tiên tôi gặp gỡ. Nàng khẽ gật đầu với
tôi, rồi nhẹ giọng: “Lão nhân gia trước hẵng đứng lên, rồi từ từ hẵng nói.
Nếu có thể, Lục công tử sẽ sẵn sàng giúp đỡ ông.”

Ách, đây chẳng há là gán cho tôi thêm một cái đòn gánh nữa hay sao.

Không được, không được! Tôi đâu phải thần thám, cũng chẳng phải cảnh
sát… một sinh viên thế kỷ 21 quá ư bình thường, sao có thể rửa oan cái nỗi
gì?

Tôi đang định mở miệng lên tiếng, ông lão kia vừa mới ngẩng được

đầu dậy đã lại hốt hoảng dập đầu xuống lần nữa, miệng kinh hãi hô: “Tiểu
nhân có mắt như mù, xin quận chúa lượng thứ.”

Lê Hinh mỉm cười, nhẹ nhàng đi tới, tự mình đỡ ông lão nông dân

dậy: “Ta hôm nay còn không phải quận chúa, cũng chẳng có kẻ hầu người
hạ. Lão hãy đối với ta như một người thường, giãi bày oan khuất một lần?”

A, giờ mới để ý, không biết từ lúc nào mà Mạch Ly đã chẳng còn thấy

bóng dáng nữa. Chắc ban nãy kéo quận chúa đi nhanh quá rồi, nên cô nàng
không theo kịp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.