NƯƠNG TỬ, TA YÊU EM - Trang 102

Thế nên tôi lại bình tĩnh, thong thả bước cạnh nàng giữa những con

phố phồn hoa của Kinh thành. Dù cũng đã quen với cuộc sống cổ, nhưng
tâm tưởng lại chẳng cổ một chút nào, thế nên có chút khó chịu khi thấy đàn
ông con trai mắng nhiếc vợ giữa chợ giữa lối.

Cái này đúng chuẩn tư tưởng trọng nam khinh nữ rồi.

“Cái kia, sao nam tử hán lại ra tay với vợ mình chứ?” Tôi khó chịu

nhìn cảnh nhốn nháo trước mặt, xong cũng chẳng thể chen vào đám đông
mà ngăn cản, “Ta thấy bực mình quá Hinh Nhi.”

Lê Hinh mỉm cười, nàng kéo tôi đi hướng khác. Sang một con phố ít

nhộn nhịp hơn phố chính, nàng nhỏ nhẹ lên tiếng: “Rồi ngươi cũng sẽ quen
với cuộc sống trong Kinh thôi. Ở đây, dạng người nào cũng có cả. Dù ta
cũng hết sức bất bình, nhưng thân nữ nhi lại chẳng thể ra tay cứu giúp…”

Nói tới đây, giọng nàng đượm buồn. Cơn bực tức trong tôi đã xẹp lép,

tôi vội vàng an ủi nàng: “Hinh Nhi, ngươi là nữ tử tuyệt nhất, can trường
nhất mà ta từng gặp. Đừng tự trách mình như vậy.”

Ánh nắng khẽ trườn lên lên mái tóc mềm mại của Lê Hinh, hàng mi

nàng khẽ chớp chớp, nhìn tôi có phần thích thú: “Tiếu Trình, chắc cũng
vậy.”

“Hả?!”

“Đi, ta hôm nay muốn mua một cây trâm cài tóc.”

Vốn hôm nay trời trở gió hay sao mà Lê Hinh lại nói nhiều câu kỳ lạ

vậy? Hay còn ẩn ý gì chăng?

Tôi nhìn Lê Hinh, vốn không định hỏi, nhưng miệng lại buột ra:

“Ngươi có phải cực thích ghẹo ta?” ----- Thế mới biết, cái mồm nhanh hơn
não, hại bản thân đến khổ sở mới biết đau lòng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.