NƯƠNG TỬ, TA YÊU EM - Trang 101

ngươi…”

Đâu phải đối với em không có tình cảm?

Nói hăng quá, giờ hóa tắc nghẹn lại mấy chữ đằng sau trong cổ họng.

Nuốt không nuốt xuống được, nói cũng chẳng thể nói, tôi cứ như cây bị sét
đánh, đứng như trời trồng cùng bản mặt phủ đầy vân đen.

“Tiếu Trình đối với ta sao cơ?” Lê Hinh chăm chú nhìn tôi, đôi mắt

mở to khẽ chớp chớp vài cái như mèo con. Hơi thở của nàng lại phả lên cổ
tôi: “Sao lại không nói nữa vậy?”

Cơn gió nhẹ khẽ lay động những sợi dây leo, phảng phất trong gió mùi

thơm là lạ, cùng những cánh lá khẽ nhẹ đáp xuống tóc, xuống vai, xuống áo
chúng tôi. Tôi ngơ ra nhìn nàng, một lời cũng chẳng thể thốt lên.

Tôi như vậy, nếu nói ra có tính đó là tỏ tình cùng nàng không?

Mãi một lúc sau, não của tôi mới có vẻ lấy lại được chút nếp nhăn,

phản ứng chậm chạp một cách khó tả. Khóe miệng tôi rần rật, tôi lắp bắp:
“Cái này… ta… ha ha… Hôm nay trời đẹp thật, ta dẫn ngươi đi dạo nhé!”

Lê Hinh mỉm cười, nàng cũng không vạch trần tôi đã đánh trống lảng,

chỉ nhẹ bước theo tôi.

Mạch Ly cũng theo sau chúng tôi, nhưng cô nàng không đi quá gần,

mà giữ một khoảng cách chừng mực nhất định. Tôi thân vẫn là gia nô trong
phủ, nghĩ ra ngoài đi ngàng hàng với quận chúa cũng chẳng tiện, thế là định
lùi về phía sau một chút. Ai ngờ đã bị Lê Hinh nắm lấy ống tay áo, nàng
thản nhiên nói với tôi: “Nếu ngươi còn làm như vậy, ta cắn lưỡi tự vẫn.”

Cái câu này cũng thực là quen.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.