NƯƠNG TỬ, TA YÊU EM - Trang 119

ở trong xe ngựa chật hẹp thì tư thế chết của nạn nhân sẽ không thẳng tăm
tắp như nằm ngủ giống Đỗ cô nương đâu.”

Tôi đứng dậy, thở dài rồi lại tiến lại gần cửa sổ lẩm bẩm: “Suy nghĩ

đơn giản đi một chút là có thể hiểu được ngay. Nếu Đỗ cô nương rời nhà từ
nửa đêm hôm trước tới hiện trường là rạng sáng, tổng thời gian tử vong của
nạn nhân từ lúc trúng độc đến khi được phát hiện thi thể là ba đến bốn canh
giờ, vừa thuận lợi là ban trưa. Cũng có nghĩa là khi cô nương ấy vừa chết
chưa lâu đã được người ta gột tẩy ô uế trên người và quần áo tươm tất rồi
lén lút mang ra đặt ngoài mương, rồi đợi gần một canh sau lúc đó thi thể
cứng lại thẳng đơ rồi thì vờ như phát hiện thấy. Như vậy đối với hai cha
con họ Bạch, khả năng gây án lại vô cùng ít ỏi. Nếu là ta, giết người xong
cứ phi tang một chỗ chẳng ai hay biết, còn hơn là mất công lặn lội xa xôi
đến phơi xác chết đó giữa mương lắm người qua qua lại lại. Làm như vậy,
há nào chẳng kêu gọi mọi người phát hiện tử thi càng nhanh càng tốt hay
sao?”

Khi tôi lẩm bẩm xong cũng là lúc tôi phát hiện ra bầu không khí trong

khách sảnh vô cùng yên tĩnh đến lạ lùng. Viên chi phủ cùng nha dịch mở to
mắt kinh hãi nhìn tôi, trong khi ánh mắt Lê Hinh chiếu đến người tôi, phải
nói sao nhỉ, tự hào hay ngưỡng mộ đây?

Tôi bất giác ngượng ngùng, gãi đầu mà cúi xuống: “Cái này, cũng là ta

đoán bừa thôi, ha ha ha…”

Nghe tiếng cười sang sảng của tôi, thần trí Phí Minh Chính mới dường

như hồi phục. Lúc này ông mới ôm quyền hướng tôi thành kính: “Không hổ
danh là Lục đại nhân, những lời ngài nói đã làm cho ta thức tỉnh. Thật đáng
xấu hổ thay cho một người làm quan như ta!”

Hả?! Gì cơ? Đây là những kiến thức về y học ông nội thi thoảng cằn

nhằn với tôi thôi mà. Hình như đối với mọi người có chút lạ lẫm đi?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.