NƯƠNG TỬ, TA YÊU EM - Trang 120

“Đại nhân trước nghỉ ngơi đã, mai ta cùng Lục công tử sẽ cùng ngài

đến thôn Miên.” Lê Hinh nhẹ nhàng nói, “Chắc ý của Tiếu Trình là nên
điều tra những người có mặt tại hiện trường sớm nhất, phỏng?”

Tôi hiểu ý Lê Hinh, liền chắp tay sau lưng mà giả bộ hỏi bâng quơ:

“Nghe nói người đầu tiên tố cáo Bạch Dư Kha là Cát Đại Tự? Hình như
hắn cũng là một trong những kẻ phát hiện ra thi thể nạn nhân và có mặt tại
nơi xảy ra án mạng sớm nhất?”

Lúc này viên quan họ Phí mới giật mình, ôm quyền nói: “Ta già quá

mà hồ đồ rồi. Ta sẽ khởi hành về Miên và lập tức điều tra nhà họ Cát!”

Biết Phí Minh Chính đã tin đứt lời mình nói, tôi cố tình thở dài: “Ai

nha, nhà họ Cát ngay cạnh mương, tiện thật đó chứ.”

Lúc này gương mặt của Phí Minh Chính dường như đỏ ửng vì xấu hổ,

chắc chỉ thiếu cái hố để viên quan nhiều năm như ông chui xuống mà thôi.
Tôi đành bấm bụng, ái ngại nói thầm với ông ta: “Ngài trước cứ bình tĩnh
về Miên, chuẩn bị nơi ở cho quận chúa, sớm mai chúng ta sẽ khởi hành.
Đừng đánh rắn động rừng, không thì hung thủ thực sự sẽ đề cao cảnh giác
mà phòng bị hơn.” Sau đó tôi gãi đầu, “Với lại tiệm thuốc nào cũng sẽ có
một lượng thạch tín nhất định, đại nhân không vì thế mà kết tội thầy thuốc
đó chứ?”

Đến lúc này hình như đã không còn chịu đựng được sự truy quét cùng

cận của tôi, Phí Minh Chính cùng nha dịch vội vàng hành lễ cáo từ. Nhìn
dáng người thất thần của vị quan liêm chính khi đi ra khỏi phủ, lòng tôi có
chút buồn bã. Nếu thời cổ đại cũng có nhiều công nghệ hiện đại cao thì
những vị quan như Phí Minh Chính sẽ không thể bị kẻ gian qua mắt dễ
dàng như vậy.

Tôi thở dài, đương quay lưng định thong thả xuống bếp ăn vụng thì đã

bị một bàn tay mềm mại tóm lấy. Giọng nữ tử mềm mại xoáy vào tim tôi:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.