Tôi gật đầu ra hiệu cho ngục tốt mở khóa. Tiếng lạch cạch vang lên
trong không gian âm u khiến cho người ngồi bên trong cũng mở mắt ngước
nhìn.
Là một đôi mắt sâu thẳm và đen láy đầy bi thương cùng chút phẫn nộ.
Nam tử thấy quan phủ, thở dài rồi lại nhắm mắt lại. Giọng nói trầm
khàn vang lên vô cùng êm tai: “Ta không còn gì để khai báo nữa. Tất cả
mọi việc ta biết, ta đã nói ra hết rồi.”
Tôi chẳng nói chẳng rằng, chỉ đứng lặng lẽ nhìn Bạch Dự Kha. Cho
tới lúc trong căn phòng giam tối tăm chỉ còn lại hai bóng người in trên vách
tường ẩm mốc, tôi mới thong thả ngồi xuống đống rơm bên cạnh anh ta.
Hình như rất đỗi ngạc nhiên trước hành động của tôi, Bạch Dư Kha
thấp giọng: “Vị quan gia này, ngài muốn hỏi ta điều gì, xin cứ hỏi. Đừng
cùng ta ngồi ngang hàng như thế này, tội nhân như ta thực sự khó xử.”
“Ta ngồi một lát rồi sẽ đi.” Tôi thản nhiếp đáp, mắt cũng không nhìn
tới Bạch Dự Kha, “Vốn ta chỉ đến cho có lệ thôi.”
Bạch Dự Kha nhìn tôi chăm chú, đôi mắt sáng lấp lánh như hai vì sao
tỏa sáng giữa vực đen thăm thẳm. Sau một hồi vẫn không thấy tôi có phản
ứng, Bạch Dự Kha thở dài, lại cúi đầu hành lễ với tôi: “Xin ngài đừng làm
tội nhân khó xử.”
Tôi chép miệng, vỗ vỗ chỗ ngồi cạnh mình, ý bảo anh ta cứ tự nhiên.
Nhưng ngược lại hình như lại càng làm cho Bạch Dự Kha khó hiểu, chần
chờ không dám.
“Ta vốn dĩ có thể gặp huynh bên ngoài, nhưng bảo ta đến nơi xảy ra án
mạng, ta lười lắm.” Tôi hơi ngả người xuống đống rơm đằng sau. Căn
phòng tuy tối tăm, nhưng được cái là không quá bẩn thỉu như lời đồn đại,