NƯƠNG TỬ, TA YÊU EM - Trang 136

chăm chú nhìn Lê Hinh. Dù ăn vận giản đơn, nhưng trông nàng lúc nào
cũng mang dáng vẻ cao quý mà thanh khiết vô cùng.

Lại nhìn tới tôi, chẳng khác gì cái con cà ất cà ơ, nam chẳng ra nam,

nữ chẳng ra nữ. Đến bao giờ tôi mới dám đứng trước nàng với thân phận
thực sự của một Lục Tiếu Trình đây?

“Vụ án xem ra không quá khó với Tiếu Trình.” Lê Hinh thong thả

nâng chén trà, nhưng rồi lại bất ngờ đặt xuống, nằm bò ra bàn giống tôi.

Gì?! Thế này sao được chứ?

Hơi thở của nàng ngay gần sát, phả vào mặt tôi hương thơm man mát

của hoa nhài. Gương mặt chúng tôi chỉ cách nhau trong gang tấc, đủ để tôi
cảm nhận ánh mắt nàng như xoáy thật sâu vào tâm can tôi.

“Ngươi là quận chúa mà cũng có lúc dáng bộ như vậy sao?” Hơi thở

tôi ngắt quãng, căn bản không đủ can đảm để nhích xa nàng ra một chút.

Lê Hinh dường như lại chẳng quan tâm, nàng thong thả đáp trong khi

ánh mắt vẫn chiếu lên gương mặt tôi: “Là ngươi dạy hư ta.”

“Thế nào mà lại là ta dạy ngươi vậy?”

“Ta bắt chước ngươi!”

“Vậy nên đó là lỗi của ta hả?!”

“Đúng vậy.”

“…”

Thật hết biết nói gì hơn!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.