NƯƠNG TỬ, TA YÊU EM - Trang 137

“Là một người dân bình thường thật thoải mái…” Lê Hinh cụp mi, lời

nàng thỏ thẻ qua tai tôi, “Đôi lúc ta muốn được như những cô nương khác,
thoải mái cười đùa, đi khắp nơi họ muốn, tự do tự tại không phải nghĩ tới lễ
nghi… Giống như Tiếu Trình.”

Rồi nàng đưa tay chạm nhẹ lên mái tóc tôi. Vì tính tôi lười thành quen,

từ sớm chẳng thèm chải đầu, cứ thế buộc một phần tóc thành búi tròn sau
đầu, dùng dây lụa xanh lam để cố định, phần tóc còn lại thả tự nhiên phía
sau, thế nên chạy đi chạy lại suốt một ngày, tóc mai tôi đã rũ xuống lung
tung trên trán. Đây là lần đầu tiên tôi không bới hết tóc thành búi sau đầu,
tự dưng lúc này có chút chột dạ. Lẽ nào thả một phần tóc xuống lại giống
nữ tử hơn?

Oh My God, sao tôi lại không để ý nhỉ.

Thế là tôi ngồi phắt dậy, quáng quàng đưa tay túm hết tóc định búi lên.

Lê Hinh cũng vì hành động của tôi làm cho bất ngờ, nàng ngồi thẳng lưng
chăm chú nhìn tôi loay hoay với mái tóc dài.

“Ngươi làm như vậy cũng không bớt đẹp đi tí nào đâu.” Lê Hinh thích

thú chống tay lên cằm, “Từ sau cứ để như thế này đi.”

Tôi ngừng mọi hành động, méo mó cười: “Ngươi còn chọc ta sao?”

Lê Hinh mỉm cười, nàng lắc đầu, thư thái cầm chén trà nhấp một

ngụm rồi nói: “Sớm mai sẽ lên công đường xét xử vụ án sao?”

Nàng thật biết cách chuyển chủ đề. Tôi lấy một ít lạc rang, tóp tép

nhai: “Cái này Dục Thiên gánh hết đi.”

“Ngươi nhận vụ án này, vì sao không tự mình đứng ra phá?” Lê Hinh

kinh ngạc nhìn tôi, “Dù sao cũng là ngươi tìm ra chân tướng cơ mà?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.