NƯƠNG TỬ, TA YÊU EM - Trang 135

“A, ta vừa thấy đau vai lại rồi.” Tôi thầm mắng mình không có chính

kiến, nhưng ngoài miệng vẫn tươi cười nịnh nọt, “Ngươi như vậy khiến ta
rất thoải mái a~~”

Lê Hinh rất biết cách làm tôi sợ, theo cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng đi.

Ý tôi là, nàng vừa có thể dùng lời nói ngọt ngào tấn công tôi, và đương
nhiên cũng có thể sử dụng bạo lực bất cứ lúc nào. Thí dụ điển hình như lúc
này đây, nàng đang ra sức cắn thật mạnh vào vai tôi. Nếu nói là không đau
thì, bà nội nó, là tôi dối lòng; còn nếu tôi khai thật là tôi rất đau, chắc chắn
nàng sẽ cắn cho tôi một cái chí mạng nữa mới buông tha.

Với tinh thần học hỏi, tìm tòi kinh nghiệm không ngừng sáng tạo của

các doanh nhân, các nhà bác học cùng những cử nhân kinh tế… sau nhiều
thế kỷ cũng đã tiếp thu và đúc kết ra một chân lý để đời đời lớp lớp người
noi theo: Im lặng là vàng.

“Tiếu Trình, ngươi càng ngày càng bướng bỉnh.” Lê Hinh thấy ta cắn

răng nhịn đau, không kêu la lấy một lời liền giận dỗi xoay người đứng cạnh
khung cửa sổ.

Lúc này tôi mới dám xoa xoa vai, thầm kêu trời than đất một trận. Đây

mới là ai ngang bướng đây a ~~~

“Hinh Nhi, ngươi lúc nào cũng đẹp hết, kể cả lúc giận.” Tôi nhìn dáng

người mảnh khảnh, mạo tự thiên tiên (1) của nàng, vuốt vuốt cằm, “Phỏng
rằng ‘Lê Hoa Đái Vũ’ (2) !”

Khóe môi Lê Hinh khẽ cong lên, ánh mắt trong veo mang đầy ý cười.

Nàng ngồi xuống cạnh tôi, lại chọc một cái vào má tôi: “Đứa ngốc này,
càng ngày càng dẻo miệng.”

Cuối tháng bảy, trời vẫn oi, nhưng trong lòng tôi như cuộn chảy một

dòng nước mát. Tôi cười tủm tỉm, lại tì nhẹ cằm lên cánh tay, đôi mắt vẫn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.