NƯƠNG TỬ, TA YÊU EM - Trang 133

“Cả Bạch Dự Khiên cũng tới phụ giúp?”

Gật đầu.

Tôi trợn trừng mắt, cổ họng như nghẹn lại không thốt ra được câu nào.

Vòng đi vòng lại, hóa ra thằng cha này từ trước đã có bằng chứng ngoại
phạm rõ rành rành rồi, mồm miệng đâu mà không chịu nói cơ chứ!?

“Vì sao huynh không khai ra?” Tôi rít qua kẽ răng, tay khua khua

khoắng khoắng, “Huynh và cha huynh vốn không có khả năng gây án?”

Lần này đến lượt anh ta sửng sốt: “Cha ta? Sao lại liên can đến cha?”

Tôi thở dài thườn thượt: “Ông lão cũng bị nghi cùng huynh ra tay sát

hại Đỗ Như cô nương.”

“Không thể nào. Cha ta cùng ta túc trực cả đêm ở nhà Tuất Chi, sao có

thể gây án?”

Cái này mà anh còn dám nói với tôi à? Sao sớm không nói trước đi?

Một mình anh chịu chết, còn định lôi theo cha mình à? Tôi lại phi cả cái
dép vào mặt anh bây giờ!

Nghĩ thế thôi, nhưng thời này làm gì có dép tổ ong cho tôi phi chứ.

Thế là tôi vội vã đứng lên và nói: “Trên công đường huynh nhớ phải khai
đúng sự thật, như những gì hôm nay huynh nói với tôi. Đừng có tùy tiện
nhận bừa mình là hung thủ, bằng không sẽ kéo thêm cả cha huynh vào đó!”

Nói rồi tôi xoay lưng gọi ngục tốt đến dẫn đường. Trước khi tôi rời đi,

Bạch Dự Kha gấp gáp hỏi: “Nhà Tuất Chi ngay đầu thôn, hôm đó cả nhà
anh ta đều ở đó, ai cũng có thể làm chứng cho tôi và cha.”

“Được.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.