“Ta hận hắn, đến mức cả ngày thất thần. Ta giận mình không thể bảo
vệ cho nàng, để rồi cứ nhìn thấy nàng ta lại cảm thấy ân hận không thôi. Từ
đó, ta thường xuyên to tiếng với Đỗ Như, dù vậy, nàng không hề oán trách
ta mà luôn cầu xin ta tha thứ. Ta yêu nàng nhiều như vậy, cứ đến đêm lại
ôm chặt nàng mà khóc.” Nước mắt lăn dài trên gò má gầy guộc, đôi môi
Bạch Dự Khá khẽ run run, “Ta không có tiền, lại không thể buộc tội hắn ta,
vì thế hắn luôn dùng nương tử để uy hiếp ta. Hắn nói rằng sẽ tung tin Đỗ
Như thất tiết, chỉ là hạng gái… Ta vì uất hận nên xảy ra to tiếng với hắn,
sau đó nhốt mình cả ngày trong phòng. Ta cũng không biết rằng, đêm đó lại
là lần cuối cùng ta được nghe giọng Đỗ Như… Trước khi rời đi, nàng đến
trước cửa phòng ta mà nói, nàng yêu ta…”
Tôi thật muốn vỗ vào đôi vai đang không ngừng run rẩy của Bạch Dự
Kha, an ủi anh và nói rằng mọi chuyện đã qua rồi. Nhưng thực sự đã qua
chưa? Chưa đâu, án oan giết vợ còn treo lơ lửng trên đầu, vì lý gì mà có thể
thả lỏng tinh thần được đây.
“Vậy sau đó huynh có đuổi theo Đỗ Như cô nương không?” Tôi thở
dài, lại tiếp tục nhấn mạnh, “Huynh phải nói thật với ta, không được nói dối
dù chỉ là một chữ.”
Bạch Dự Kha gật đầu, anh ta đáp: “Một lúc lâu sau không nghe thấy
nàng bước vào phòng, ta liền ngồi dậy mặc y phục rồi đuổi theo. Nhưng
chắc nàng đi xe ngựa, ta không còn thấy bóng dáng nữa. Ta đương định đi
thuê ngựa đuổi theo thì gia đình Tuất Chi ở đầu thôn vội vã xách đèn chạy
đến ngăn ta lại, thì ra vợ huynh ấy sinh khó. Thế nên ta liền ôm hộp thuốc,
cùng cha ta lên tới nhà Tuất Chi, ở đó trông chừng cả đêm. Mãi đến ngày
hôm sau mới về nhà, nhưng còn chưa kịp vào đã bị quan phủ giải đi.”
Gì?! ---- Tôi lập tức bật dậy như lò xo, không kiềm nén được mà rống
lên: “Đêm đó huynh ở nhà Tuất Chi?”
Dường như không hiểu nổi phản ứng của tôi, anh ta ngơ ngác gật đầu.