NƯƠNG TỬ, TA YÊU EM - Trang 14

Tôi đang định lên tiếng thì người phụ nữ ngồi sau đã cất giọng hiền

hòa: “Mạch đập có chút rối loạn, ta đoán công tử cũng mới chỉ mười sáu,
mười bảy, hẵng còn trong giai đoạn…”

“Ngoại!” Cô gái ngắt giọng, lại quay sang tôi tỏ vẻ xấu hổ, “Ngoại là

người thật thà, có gì nói nấy, mong công tử lượng thứ.”

Đến đây, tôi bắt đầu lờ mờ cảm thấy một chuyện không hay.

Tôi đứng phắt người dậy, mặc cơn đau như búa bổ truyền từ đầu

xuống. Tôi lảo đảo bước ra khỏi gian nhà, ra trước sân và nhìn xung quanh.

Cảnh tượng này là sao? Xung quanh núi non trùng điệp, những ngôi

nhà cổ san sát, những sạp quán sầm uất bày biện dọc hai ven đường…
Tiếng giao bán, tiếng trả giá, cãi cọ cùng những tạp âm khác đan xen. Ai ai
người nấy vận y phục triều đại Hậu Lê, khung cảnh chẳng khác nào những
bộ phim lúc chín giờ mà tôi xem trên truyền hình.

Đầu óc ong ong, tôi lảo đảo suýt ngã vật ra đất. May sao được bàn tay

mềm mại giữ lấy, cô nàng tên Hương Liên kia lo lắng nhìn tôi. “Huynh
đừng vận động mạnh, cơ thể còn yếu…”

Nhưng bây giờ những lời của cô gái nói tôi nghe như nước đổ đầu vịt,

từ tai này truyền qua tai kia. Không quan tâm ánh mắt sửng sốt nhìn mình,
tôi túm lấy vai áo nàng, đôi mắt dường như nóng lên, đau rát không tả
được. Tôi thều thào: “Năm nay là năm bao nhiêu, anh Hoàng… ý ta là
Hoàng Đế giờ là ai?”

Hương Liên hốt hoảng, vội che miệng tôi lại. Ngó trước ngó sau

không thấy ai, cô mới thì thào vào tai tôi: “Đương là năm thứ mười, hoàng
đế Lê Minh Tông trị vì.”

Lê Minh Tông… Trị vì đã mười năm… Vậy có phải giờ là năm 1470?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.